Editor: Ngạn Tịnh
Diệp Đồng Đồng xách theo đồ ăn vặt, vui sướng bước vào trong biệt thự. Cúi đầu nhìn điểm tâm trong tay, tùy tiện lấy ra một miếng bỏ vào miệng.
‘Rôm rốp’ nhai thức ăn thơm ngọt của mình. Đi tới cửa, cũng luyến tiếc buông điểm tâm ra để mở cửa, cho nên cứ đứng trước cửa mà ăn. Ăn một miếng, rồi hai miếng...
Sau đó, cành cạch!
Cửa mở.
Diệp Đồng Đồng như mộ con chuột lớn, kinh ngạc ngẩng đầu lên, quai hàm vẫn tiếp tục nhai, đôi mắt tròn lớn nhìn người đàn ông đứng trước mặt.
Sau đó...
‘Phốc!’
Điểm tâm trong miệng Diệp Đồng Đồng, lập tức phun hết ra, trực tiếp dính hết lên người Vệ Uy!
Nhưng vẫn may không phun đến mặt, bởi vì Vệ Uy quá cao, Diệp Đồng Đồng phun không tới ~
Diệp Đồng Đồng phun ra một lúc xong, lúc này mới nhanh chóng lấy khăn giấy, chà lâu quần áo của anh, “Ai nha, tôi không phải là cố ý. Tôi chỉ là, là quá kinh ngạc thôi!”
Nói xong, lại ngẩng đầu, “Chỉ là anh vì sao lại ở trong phòng của tôi?”
Vệ Uy nhướng mày, vẻ mặt không có chút biểu tình, “Cô vừa ăn cái gì?”
Diệp Đồng Đồng lạy ông tui ở bụi này vứt túi đồ ăn vặt ra phía sau, “Chưa ăn gì cả!”
Bởi vì nghiêm túc quá mức, nói chuyện giống như thề, cho nên dùng chút lực, trong miệng còn phun ra một chút bột phấn của điểm tâm.
Vệ Uy vươn tay, “Lấy ra đây”
Lúc này Diệp Đồng Đồng mới lấy thức ăn từ phía sau tới, Vệ Uy duỗi tay bắt lấy, “Lưu lại hai miếng cho tôi nha!”
Diệp Đồng Đồng kinh hô.
Vệ Uy không rên một tiếng, cầm lấy túi bước ra khỏi biệt thư.
“Lưu lại một khối cũng được!” Diệp Đồng Đồng đi theo phía sau anh, lải nhải nỉ non.
Vệ Uy tiếp tục không để ý tới.
Diệp Đồng Đồng sờ sờ bụng của mình, “Lưu lại nửa khối cũng được nha. Tôi cam đoan không ăn, tôi chỉ liếm một chút thôi...” (Tịnh: Nói mà thấy thương quạ >_