Từ ngày làm việc đầu tiên, Leslie đã nhận ra ngay Matt không hề ưa cô và còn tỏ vẻ muốn “trù dập” cô nữa. Anh ta giao nhiều việc cho Ed, và đương nhiên tất cả sẽ dồn hết vào Leslie. Có rất nhiều việc thực sự không cần thiết, chẳng hạn như yêu cầu cô đánh máy lại tất cả những dữ liệu thống kê cũ về gia súc cách đây mười năm, những dữ liệu chưa từng được lưu thành tập tin vào máy. Anh ta nói làm vậy để có thể kiểm tra được những con đực giống trước đây đã sản sinh được bao nhiêu con non, nhưng ngay cả Ed cũng phát cáu khi Leslie cho cậu xem việc cô buộc phải làm.
“Ta có thư ký chuyên lo việc này mà”, Ed càu nhàu khi nhìn vào máy trang giấy ố vàng trên bàn. “Tớ cần cậu tập trung vào những dự án khác.”
“Thì cậu thử nói với anh ta xem”, Leslie gợi ý.
Ed lắc đầu, “Không được đâu, gần đây tâm trạng anh ấy thất thường lắm”, cậu nói với giọng rầu rĩ. “Anh ấy không còn là mình nữa.”
“Cậu có biết thư ký của anh ta có trang bị vũ khí không?”, cô bất chợt hỏi. “Chị ấy luôn mang theo súng nước.”
Ed bật cười vang. “Matt nhờ chị ấy giúp mình cai thuốc mà. Tại anh ấy thường hay hút thuốc trong tòa nhà”, cậu vội nói thêm. “Nhưng chị Jones biết chắc rằng nếu điếu xì gà không châm lửa được thì không hút được. Chị mua cho mình và cho cả những thư ký khác mỗi người một khẩu súng nước. Hễ mà Matt đưa điếu xì gà lên môi tại bất kỳ văn phòng nào thì anh ấy sẽ bị bắn ngay.”
“Mấy chị đó cũng ghê gớm nhỉ”, cô bình luận.
“Chứ còn gì nữa. Tớ đã chứng kiến...”
“Rảnh quá hả?”, từ đằng sau Ed một giọng nói trầm trầm vang lên.
Đôi mắt đen nhìn như muốn xuyên thủng người khác chẳng hề ăn nhập với giọng nói đùa cợt đó.
“Xin lỗi, Matt”, Ed nói nhanh. “Em nói chuyện phiếm với Leslie chút cho vui thôi mà. Anh cần em làm gì hay sao?”
“Tôi cần thông tin cập nhật về số gia súc ta giao cho nhà Ballenger”, anh nói. Anh nheo nheo mắt nhìn Leslie. “Việc này giao cho cô rồi, đúng không nhỉ?” Leslie nuốt khan rồi gật đầu, theo phản xạ cô rê tay lên bàn phím, mở nhầm một tập tin khác và vội đóng nó lại. Bình thường Leslie vốn không phải là người dễ bị căng thẳng nhưng cái cách anh cứ đứng trước mặt cô mà không nói lời nào khiến cô cảm thấy lúng túng. Ed có vẻ hơi bối rối vì cậu né cơn giận của ông anh họ bằng cách vội quay trở về văn phòng của mình ngay khi nghe điện thoại reo, vừa kịp đưa sang Leslie ánh mắt có lỗi nhưng cô không thấy.
“Tưởng cô thạo vi tính lắm”, Matt dài giọng mai mỉa khi dừng lại bên Leslie và nhìn qua vai cô.
Cảm giác cơ thể có sức hút mạnh mẽ của anh ngay sát bên cạnh khiến mọi cơ bắp trong người cô căng cứng. Những ngón tay bất động trên bàn phím và Leslie gần như không thở nổi.
Khẽ thốt ra một câu chửi thề, Matt bước lùi đến bên cạnh bàn, cố kìm lại những đợt cảm xúc dâng cao ngùn ngụt đến bất ngờ. Anh thọc cả hai tay vào túi quần và chăm chăm nhìn cô.
Leslie bớt căng thẳng một chút nhưng chỉ vừa đủ để mở tập tin Matt cần và in nó ra cho anh.
Matt cầm chỗ tài liệu vừa in ra khỏi khay máy in và chăm chú đọc. Anh lầm bầm gì đó rồi thảy trang đầu tiên lên bàn của Leslie.
“Nửa số từ trong này mắc lỗi chính tả”, anh nói cộc lốc.
Leslie nhìn vào trang đó trên màn hình vi tính và gật đầu đồng tình. “Đúng vậy, thưa sếp. Tôi rất tiếc nhưng tôi không phải là người đánh máy trang đó.”
Dĩ nhiên Leslie không đánh máy trang đó, mười năm về trước cơ mà, nhưng có một cái gì đó thôi thúc bên trong khiến anh cứ muốn quy trách nhiệm đó cho cô.
Anh vừa rời khỏi bàn vừa đọc máy trang còn lại. “Cô làm lại tập tin này - và cả những tập tin khác nữa”, anh lầm bầm khi đọc lướt các trang. “Trang nào cũng đầy lỗi.”
Leslie biết có hàng trăm hồ sơ lưu trong tập tin này và cô phải mất nhiều ngày, chứ không phải nhiều phút hay nhiều giờ, mới hoàn thành được công việc đó.
Nhưng anh ta là ông chủ, và anh ta có quyền đặt ra luật lệ. Leslie mím môi, chăm chăm nhìn anh. Giờ thì trông anh bớt bực bội hơn nên cô cũng thấy đỡ căng thẳng hơn. “Tôi sẽ làm theo yêu cầu của sếp, thưa sếp.” Giọng Leslie lạnh lùng khiến anh thấy bất ngờ đưa mắt nhìn cô. “Tôi sẽ gác tất cả những việc Ed giao sang một bên, dành hết vài tháng sắp tới để hoàn tất công việc này được không?”
Thái độ của cô quay ngoắt từ một cô gái dễ bị căng thẳng sang một phụ nữ xấc xược khiến anh vô cùng sửng sốt. “Tôi không quy định thời gian”, Matt nói cộc lốc.
“Tôi chỉ nói vậy thôi, làm đi!”
“Vâng, thưa sếp”, cô đồng ý ngay lập tức và mỉm cười lơ đãng.
Matt hít vào một hơi ngắn và nhìn chằm chằm xuống cô. “Cô Murry, cô giỏi làm hài lòng người khác lắm đấy. Hay chỉ tại tôi là sếp ở đây?”
“Tôi luôn cố gắng làm những gì được yêu cầu thôi, thưa sếp”, cô quả quyết. “Gần như luôn luôn”, cô chữa lại. “Nếu có lý.”
Anh bước trở lại bàn. Khi cúi người đặt máy trang giấy in xuống bàn Matt mới nhận thấy sự căng thẳng lộ rõ nơi cô. Leslie là người phụ nữ gây bất ngờ cho anh nhiều nhất từ trước tới nay, cô vô cùng khó hiểu.
“Ý cô là gì khi nói ‘nếu có lý’ đấy?”, anh dài giọng, nhìn thẳng vào mắt cô.
Trông Leslie như một con mồi đang bị săn đuổi. Thật không thể hiểu nổi khi mà mới vài giây trước cô vãn còn vui vẻ và thoải mái. Trông thấy cô căng thẳng, anh thấy tội lỗi một cách lạ lùng.
Matt quay người bước đi. “Ed! Chú có lấy tập hồ sơ Augus của tôi không?”, anh gọi người em họ qua cánh cửa dẫn tới văn phòng riêng của Ed.
Ed vừa nghe xong điện thoại và đang cầm một tập hồ sơ trên tay.
“Có, em xin lỗi. Em muốn kiểm tra các chỉ số tăng trưởng mới nhất và tỉ lệ tăng cân theo dự kiến. Em đã định trả nó về bàn của anh rồi nhưng lại bận nghe điện thoại.” Matt im lặng xem xét các con số rồi gật đầu, “Có thể chấp nhận được. Anh em nhà Ballenger làm tốt đấy”.
“Họ đang mở rộng sản xuất, anh biết tin đó chưa?”, Ed bật cười vang. “Thật vui khi thấy họ làm ăn phát đạt.”
“Ừ. Họ đã làm việc chăm chỉ cả đời mới được như vậy.”
Trong khi anh nói, Leslie lén quan sát. Cô nghĩ đến cậu bé sáu tuổi bị mẹ ruồng bỏ và thấy tim mình thắt lại. Tuổi thơ của cô cũng không vui vẻ gì nhưng Matt còn tệ hơn.
Matt có cảm giác ánh mắt màu xám đang đậu lại nơi khuôn mặt mình và anh đưa mắt nhìn về phía cô, hai cặp mắt giao nhau. Leslie đỏ bừng mặt vội quay đi. Anh tự hỏi cô đang nghĩ gì mà lại phản ứng như vậy. Rõ ràng là cô đã thể hiện rằng mình chẳng tìm thấy ở anh có điều gì cuốn hút, vậy thì tại sao lại cứ tròn mắt mà nhìn anh chăm chăm như thế? Điều đó khiến anh thấy khó hiểu. Ở cô có quá nhiều thứ khiến anh thấy khó hiểu. Cô luôn gọn gàng tươm tất và cách ăn mặc có sức thu hút, nhưng kiểu quần áo được chọn lựa lại phù hợp với một quả phụ hơn là một cô gái. Dù anh không khuyến khích váy ngắn và áo trễ cổ nhưng Leslie thì ăn mặc kín từ đầu tới chân: Đầm dài, tay dài, cổ cao cài cúc kín mít đến sát cổ.
“Anh cần gì nữa không?” Ed đột ngột hỏi, hi vọng ngăn ngừa được rắc rối có thể xảy đến thêm.
Matt nhún đôi vai đầy vẻ kẻ cả. “Lúc này thì không.” Anh nhìn về phía Leslie một lần nữa. “Đừng quên máy tập tin tôi muốn cập nhật đấy!”
Sau khi anh đi khỏi, Ed nhìn anh chằm chằm theo anh chừng một phút rồi cau mày, “Tập tin gì?”.
Leslie giải thích.
“Nhưng chúng lạc hậu rồi mà”, Ed trầm ngâm lầm bầm. “Có bao giờ anh ấy để mắt đến nữa đâu. Tớ chả hiểu tại sao anh ấy lại yêu cầu làm lại tất cả những chỗ này.” Leslie chồm người về phía trước. “Vì chuyện này sẽ khiến tớ bực bội và tớ sẽ làm việc cật lực hơn chứ sao!”, cô nói khẽ. “Để tớ chẳng còn chút thời gian nào nhấc tay ra khỏi bàn phím nữa chứ sao.”
Ed nhướng mày, “Anh ấy đâu có thù vặt thế”.
“Đó là tại cậu nghĩ vậy thôi.” Cô cầm lên tập hồ sơ Matt để lại và cau mày khi cất chúng vào tủ. “Tớ sẽ bắt tay vào hoàn tất chỗ hồ sơ này sau khi trả lời xong mail cho cậu. Cậu có nghĩ anh ta muốn tớ ở lại làm thêm giờ cho xong việc này không? Thế thì anh ta phải trả tiền ngoài giờ cho tớ đấy”, cô nở nụ cười ranh mãnh, gợi nhớ lại hình ảnh của một Leslie thuở nào. “Anh ta chịu vậy không?”
“Để tớ hỏi anh ấy xem”, Ed nhanh nhảu. “Giờ hãy cứ làm những công việc thường ngày của cậu đi.”
“Được rồi. Cảm ơn, Ed.”
Ed so vai, “Bạn bè để làm gì chứ?”. Cậu lầm bầm kèm theo một nụ cười.
Văn phòng là nơi làm việc tuyệt vời. Leslie có cơ hội quan sát đám phụ nữ rình thời cơ để kịp thời ngăn không cho Matt hút thuốc. Bắt gặp anh cố châm một điếu xì gà ngoài ban công, cô thư ký bất thần từ đằng sau chậu cây cảnh xuất hiện lăm lăm khẩu súng nước trên tay. Anh đặt điếu xì gà lên bàn của Bessie David và cô này “vô tình” làm rơi nó vào tách cà phê mới uống được một nửa mà anh đã đặt xuống bên cạnh trước đó. Anh cầm điếu thuốc lên, nước cà phê chảy tong tong, ném sang Bessie ánh nhìn kết tội.
“Sếp bảo em làm vậy mà”, Bessie nhắc.
Anh thả điếu thuốc ướt sũng trở lại vào cốc và bỏ đi. Leslie, thấy hết cảnh đó, trốn vào nhà vệ sinh cười lăn lộn. Cô thấy bất ngờ khi Matt dễ chịu và thân mật với những nhân viên khác như thế. Còn với cô thì anh khó chịu và đầy ác ý. Cô tự hỏi anh sẽ làm gì nếu cô cũng bắn súng nước vào anh như vậy. Leslie bật cười, hình dung trong đầu cảnh mình biến khu phố chính thành một đám hoang tàn trước mặt ông chủ Matt Caldwell đáng nguyền rủa đó.
Thật tiếc là cô đã thay đổi quá nhiều rồi. Nếu mà trước đây, trước lúc thảm họa ập xuống cuộc đời non trẻ của cô, thể nào cô cũng khiến ông chủ trại gia súc cao to rắn rỏi đó phải chạy theo mình cho mà xem.
Vài ngày sau, anh đến văn phòng của Ed tay kẹp điếu thuốc. Leslie, dù rất thích thú với mấy trò của các cô thư ký văn phòng hôm trước nhưng cũng không nói gì khi trông thấy điếu xì gà chưa châm.
“Tôi muốn xem bản đề xuất từ Hiệp hội chăn nuôi về việc kiểm tra dịch bệnh gia súc.”
Leslie nhìn anh chằm chằm, “Bản đề xuất nào thưa sếp?”.
Matt cũng chằm chằm nhìn lại cô. Anh thấy Leslie có vẻ thoải mái hơn và anh không thích cách mình phản ứng với cô. Anh đã đối xử thô lỗ với cô. Anh không thể chấp nhận được chuyện đó vì nó hủy hoại thể diện của mình. “Nghe Ed nói chú ấy có một bản sao đề xuất đó”, anh giải thích. “Nó được chuyển qua đường bưu điện hôm qua mà.”
“À”, cô biết thư từ để ở đâu rồi. Ed cố lờ nó, để mặc nó trong hộp thư đến cho đến khi Leslie thả phịch nó lên bàn trước mặt cậu và không chịu đi cho đến khi cậu giải quyết xong. Chuyện này thường xảy ra vào cuối tuần, khi lượng thư đến trở nên quá tải và tràn sang cả hộp thư đi.
Leslie lục tìm trong hộp thư và lấy ra một phong thư dày vẫn còn nguyên đến từ Hiệp hội chăn nuôi. Cô quay trở lại đưa cho Matt.
Nãy giờ anh quan sát dáng đi của Leslie với sự tò mò tột độ. Cô đi khập khiễng. Anh không thấy được chân cô vì cô mặc quần rộng và áo chẽn phủ tới đùi. Rõ ràng cô không có ý định khiến người khác để ý đến hình dáng của mình.
“Cô đi khập khiễng đấy”, anh nói. “Cô đã khám bác sĩ sau cú ngã ở trại chưa?”
“Không cần đâu”, cô nói ngay lập tức. “Chỉ có một chỗ bầm. Tôi đau chút thôi.”
Anh nhấc ống nghe trên bàn cô lên và nhấn vào nút gọi nội bộ. “Edna”, anh nói nhanh, “Hãy sắp xếp cho cô Murry một cuộc hẹn với Lou Coltrain càng nhanh càng tốt. Cô ấy bị ngã ngựa ở trại cách đây vài ngày và giờ vẫn còn đi cà nhắc. Tôi muốn cho cô ấy chụp X-quang”.
“Không!”, Leslie phản đối.
“Báo cho cô ấy biết thời gian. Cảm ơn cô.” Anh nói với thư ký của mình rồi gác máy. Đôi mắt đen của anh bắt gặp ánh mắt xám đang mở to của Leslie. “Cô phải đi khám!”, anh nói dứt khoát.
Leslie ghét bác sĩ. Sao mà cô ghét bác sĩ đến thế không biết! Ông bác sĩ làm tại phòng cấp cứu ở Houston, một người đàn ông luống tuổi về hưu, đã khiến cô cảm thấy mình rẻ rúng và bẩn thỉu khi được ông ta khám và lạnh lùng bình phẩm về những kẻ lang thang giết người. Cô không bao giờ quên được trải nghiệm ghê tởm đó và bài rao giảng khó nghe của ông ta, cho dù bao nhiêu bác sĩ điều trị tâm lý đã cố hết sức giúp cô xoa dịu ký ức đó.
Cô nghiến chặt răng và trừng trừng nhìn Matt. “Tôi không bị thương gì cả!”
“Cô làm việc ở đây. Tôi là sếp. Cô phải kiểm tra sức khỏe. Định kỳ.”
Leslie thực sự muốn bỏ việc.
Ước sao cô có thể. Cô không có nơi nào khác để đi. Houston thì dứt khoát là không được rồi. Leslie quá lo sợ rằng nếu quay về lại nơi đó thì cánh phóng viên sẽ đánh hơi thấy cho dù cô đã cố tình thay đổi vẻ ngoài của mình ngay khi đặt chân đến thành phố này.bg-ssp-{height:px}
Cô hít một hơi thở nhanh và đầy tức giận.
Thái độ đó khiến anh khó hiểu. “Cô có chắc rằng vết thương sẽ không khiến mình vĩnh viễn đi tập tễnh chứ?”
Leslie nghếch cằm kiêu hãnh. “Thưa sếp, năm mười bảy tuổi tôi bị... tai nạn và một bên chân bị tổn thương về xương.” Cô không muốn nhớ lại chuyện đã xảy ra như thế nào. “Tôi đi hơi khập khiễng là do tai nạn đó chứ không phải tại cú ngã ngựa hôm trước.” Anh như thể không thở nổi mất vài giây. “Lại càng phải đi khám”, anh đáp. “Cô ưa mạo hiểm đấy nhỉ, tôi nghĩ vậy. Cô đâu việc gì phải cưỡi ngựa.”
“Ed nói con ngựa đó rất hiền. Cú ngã đó là do tôi. Tôi ghìm cương quá mạnh.”
Matt nheo nheo mắt. “Ừ, tôi nhớ rồi. Cô cố tránh né tôi. Rõ ràng cô nghĩ tôi mắc bệnh truyền nhiễm gì đó.”
Leslie có thể nhìn thấy sự tự ái hiển hiện trong mắt anh và rõ ràng Matt bực mình về chuyện đó. “Không phải thế”, cô nói và đưa mắt nhìn về phía bức tường. “Chỉ là tôi không thích bị ai đó chạm vào người mình.”
“Ed chạm vào cô đấy thôi.” Leslie không biết nói thế nào cho anh hiểu mà không phải kể hết mọi chuyện. Cô không thể chịu được chuyện anh biết về quá khứ nhơ nhớp của mình. Cô ngước ánh mắt màu xám bối rối nhìn vào đôi mắt đen của anh.
“Tôi không thích bị người lạ chạm vào”, Leslie mau chóng chữa lại. “Ed và tôi biết nhau nhiều năm nay rồi”, cuối cùng cô nói. “Với cậu ấy thì... khác.”
Matt nheo nheo mắt và rà khắp khuôn mặt cô. “Hẳn rồi”, anh nói với giọng lạnh nhạt.
Nụ cười mai mỉa của anh khiến cô buộc phải tỏ thái độ. “Sếp giống hệt một chiếc xe lu, đúng không?”, cô đột ngột hỏi. “Sếp tưởng mình vừa có tiền vừa có quyền thì chẳng có phụ nữ nào cưỡng lại được sếp ư!”
Matt không thích giả định đó. Mắt anh bắt đầu sáng lóe lên. “Cô không nên nghe chuyện thiên hạ ngồi lê đôi mách”, anh nói, giọng thật khẽ. “Cô ta là một cô gái hư đốn mới bước chân vào đời và cứ ngỡ cha mình có thể dùng tiền mua được cho cô ta bất kỳ người đàn ông nào cô ta muốn. Khi cô ta phát hiện ra rằng cha mình không thể, cô ta đến làm việc cho một người bạn của tôi và mất hai tuần theo tôi đi loanh quanh Jacobsville. Một đêm tôi trở về nhà và trông thấy cô ta nằm sẵn trên giường tôi, trên người chỉ choàng tấm ga trải giường, không có gì khác. Tôi tống cô ta ra khỏi nhà và cô ta rêu rao là tôi cố ám sát cô ta. Cô ta và tôi đã phải ra tòa và ông quản gia của tôi, Tolbert, được triệu tập đến để nói ra sự thật. Việc cô ta thua vụ đó có thể cho cô thấy bồi thẩm đoàn cũng đã xem xét kĩ những lời cáo buộc của cô ta.”
“Bồi thẩm đoàn?”, cô hỏi với giọng khàn đi. Ngoài chuyện bị mẹ ruồng bỏ, cô không biết bất kỳ chuyện gì khác về quá khứ của anh, những điều khiến anh càng thêm thiếu niềm tin vào phụ nữ.
Từ đôi môi mỏng nở ra một nụ cười nhạt. “Cô ta buộc tôi tội sát nhân”, anh nói. “Rồi dân ở đây ai cũng biết đến tôi - một dấu đen trong cái quá khứ chẳng mấy nổi bật. Sau đó cô ta cũng dùng đúng chiêu đó đối với một người bán dầu ở Houston. Anh ta nhờ tôi làm chứng. Anh ta buộc tội cô này lừa đảo và tống tiền, và thắng kiện. Rồi cô ta bị tống giam.”
Leslie bỗng thấy khó ở. Matt cũng đã phải đương đầu với báo giới. Cô thấy tội nghiệp cho anh ta. Hẳn là một thử thách lớn lao sau những gì anh ta chịu đựng từ lúc vẫn còn trẻ như thế. Thảo nào đến giờ anh ta vẫn chưa lập gia đình. Hôn nhân cần có lòng tin. Leslie ngờ rằng anh ta sẽ không bao giờ lấy lại được niềm tin đối với phụ nữ. Anh ta tỏ thái độ thù địch đối với Leslie cũng là điều dễ hiểu. Có thể Matt nghĩ cô giả vờ như bị khuất phục bởi anh ta vì cô đang giở trò để được lợi lộc gì đó từ anh ta, có lẽ còn định gây tai tiếng cho anh ta nữa. Thậm chí anh ta còn có thể nghĩ cô dựng cảnh để cho anh ta rơi vào cái bẫy là cố ám hại cô.
“Có lẽ sếp cho rằng tôi giống như thế”, cô nói sau một phút im lặng quan sát, “Nhưng tôi không bao giờ làm vậy”.
“Thế tại sao cô hành xử cứ như thể tôi sắp sửa tấn công cô bất cứ khi nào tôi đến gần cô trong khoảng một mét rưỡi?”, anh lạnh lùng hỏi.
Leslie nhìn những ngón tay của mình đang để trên bàn, móng tay được cắt ngắn gọn gàng, không sơn. Chẳng có gì nổi bật, cô nghĩ, và đó là cuộc sống của cô gần đây. Cô không biết trả lời anh sao nữa.
“Ed là người yêu của cô à?”, anh vẫn lạnh lùng gặng hỏi.
Leslie không nao núng. “Sếp đi mà hỏi cậu ấy.”
Matt xoay xoay điếu xì gà trong tay khi vẫn quan sát cô. “Cô khiến tôi rất tò mò”, anh trầm ngâm.
“Không đâu. Tôi rất bình thường.” Leslie nhìn lên. “Tôi không thích bác sĩ, nhất là bác sĩ nam...”
“Lou là phụ nữ”, anh đáp. “Chị ấy và chồng đều là bác sĩ. Họ có một cậu con trai nhỏ.”
“À.” Một phụ nữ. Vậy chắc dễ chịu hơn. Nhưng cô không muốn khám. Vì khi chụp X-quang họ sẽ nhận nguyên nhân của chỗ xương bị gãy và cô không chắc một bác sĩ địa phương có thể giữ kín thông tin của khách hàng.
“Cô không có quyền quyết định chuyện này”, anh đột ngột lên tiếng. “Cô làm việc cho tôi. Cô bị ngã trong trại của tôi.” Anh cười nhếch mép. “Tôi phải tránh những rủi ro chứ, lỡ đâu sau này cô kiện tôi về phúc lợi y tế thì sao.”
Leslie nhìn vào mắt Matt. Cô thực sự không thể buộc tội anh vì cảm thấy như thế. “Được”, cô nói. “Tôi sẽ để chị ấy khám.”
“Không bình luận gì chứ?” Leslie nhún vai, “Thưa sếp, tôi làm việc để nhận lương. Tôi luôn như vậy. Sếp không biết nên tôi không trách sếp đã cảnh giác với tôi như vậy. Nhưng tôi không muốn ngồi mát ăn bát vàng cả đời”.
Anh nhướng một bên mày, “Tôi có nghe một lần rồi”.
Leslie cười buồn. “Tôi nghĩ là sếp cũng đã nghe.” Cô lơ đãng rê máy ngón tay lên bàn phím. “Bác sĩ Coltrain là bác sĩ riêng của công ty à?”
“Đúng vậy.”
Cô cắn cắn môi dưới. “Nếu có vấn đề gì, chị ấy sẽ giữ bí mật cho tôi chứ?”, Leslie hỏi thêm với giọng lo lắng, đưa mắt nhìn anh.
Matt không đáp ngay. Tay xoay xoay điếu xì gà trên tay. “Đúng”, anh nói. “Bí mật. Cô làm tôi tò mò đấy, cô Murry. Cô có bí mật gì sao?”
“Ai cũng có bí mật”, cô nói với giọng nghiêm trang. “Vài người có bí mật kinh khủng hơn người khác.”
Matt búng nhẹ ngón cái lên điếu xì gà. “Bí mật của cô thì sao? Cô bắn chết người yêu à?”
Leslie không dám thể hiện phản ứng gì khi nghe Matt hỏi vậy. Khuôn mặt Leslie trông như sẽ nứt ra nếu cô cử động.
Matt nhét điếu xì gà vào túi. “Edna sẽ cho cô biết lúc nào thì đến chỗ bác sĩ Lou”, anh vừa nói nhanh vừa nhìn đồng hồ đeo tay và giơ lá thư lên, “Nói với Ed là tôi lấy cái này rồi nhé. Tôi sẽ nói chuyện với chú ấy về việc này sau”.
“Vâng, thưa sếp.”
Matt cố cưỡng lại thôi thúc muốn quay lại nhìn Leslie. Càng biết nhiều về cô nhân viên mới này càng khiến anh tò mò thêm. Cô đã khiến anh thấy khó chịu và ước rằng mình có thể biết được lý do.
Chẳng thể nào tránh được cuộc hẹn với bác sĩ. Leslie chỉ kịp nói chuyện với bác sĩ Coltrain vài ba câu vì cô được đưa tới bệnh viện để chụp X-quang. Một giờ sau, cô quay trở lại văn phòng bác sĩ Lou trong lúc chị đang nghiên cứu máy tấm phim đính vào tấm kính sáng trên tường.
Trông Lou có vẻ lo lắng khi nhìn thật lâu tấm phim chụp X-quang chân của Leslie. “Cú ngã vừa rồi không gây thương tổn gì ngoài mấy vết bầm”, chị kết luận. Đôi mắt đen của chị bắt gặp đôi mắt đang mở to của Leslie. “Tuy nhiên những chỗ gãy cũ này không khớp với một cú ngã.”
Leslie nghiến chặt răng. Cô không nói gì.
Lou trở về bàn mình và ngồi xuống, ra hiệu Leslie ngồi vào ghế đối diện.
“Cô không muốn nói về chuyện này”, Lou nhẹ nhàng nói. “Tôi sẽ không gây áp lực cho cô. Cô biết lúc đó xương không được sắp xếp đúng chỗ phải không? Đúng là vậy rồi vì cô đi khập khiễng thế kia mà. Chắc là tôi phải chuyển cô đến bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình.”
“Chị muốn chuyển thì chuyển”, Leslie nói. “Nhưng tôi không đi đâu”.
Lou khoanh hai tay lên tờ lịch đầy chữ viết nguệch ngoạc trên bàn. “Cô chưa biết tôi đủ rõ để có thể tin tôi. Tôi là người đáng tin cậy. Cô sẽ biết điều đó sau một thời gian sống tại Jacobsville. Tôi không kể chuyện bệnh nhân của mình cho bất kỳ ai, thậm chí cả chồng tôi. Matt cũng sẽ không biết bất kỳ điều gì hết.”
Leslie vẫn im lặng. Cô không thể kể lại chuyện đó một lần nữa với một người lạ. Trước đây để giúp tâm trạng nhẹ nhõm hơn, khó khăn lắm cô mới kể ra được với một bác sĩ điều trị tâm lý và cũng đã khiến bà ấy sốc.
Bác sĩ Lou thở dài. “Thôi được, tôi không gây áp lực cho cô. Nếu có lúc nào cô cần người chia sẻ, tôi luôn rất sẵn sàng.”
Leslie nhìn lên. “Cảm ơn chị”, cô nói với giọng chân thành.
“Matt không thích cô phải không?”, Lou bất chợt hỏi.
Leslie cười phá lên. “Đúng vậy. Tôi nghĩ anh ta sẽ tìm cách để sa thải tôi. Anh ta không thích phụ nữ.”
“Bình thường anh ấy thích tất cả mọi người”, Lou nói. “Phụ nữ theo anh ấy nhiều lắm. Họ yêu anh ấy. Anh ấy tử tế với những người mình thích. Anh ấy đã cầu hôn Kitty Carson khi cô ấy thôi làm chỗ bác sĩ Drew Morris. Đương nhiên là cô ấy không chịu, cô ấy yêu Drew Morris đến điên cuồng và ngược lại. Hiện tại vợ chồng họ sống rất hạnh phúc.” Chị ngập ngừng, nhưng Leslie không nói gì. “Anh ấy là một người đàn ông hẩp dẫn - giàu có, điển trai, có sức hút, và thường rất dễ chịu.”
“Anh ta thích bắt nạt người khác”, Leslie thẳng thừng. “Có vẻ như anh ta không thể nói chuyện với người khác trừ phi phải đứng trên họ.” Cô khoanh tay trước ngực, trông có vẻ kém thoải mái.
Ra thế, Lou nghĩ, tự hỏi không biết cô gái này có nhận ra rằng ngôn ngữ hình thể của cô đã nói lên tất cả không. Lou ngay lập tức biết rằng ai đó đã gây ra chỗ gãy trên chân của cô gái này; rất có thể là một người đàn ông. Chị có cơ sở để khẳng định điều đó.
“Cô không thích người khác chạm vào mình phải không”, Lou nói.
Leslie cựa quậy trong ghế. “Vâng.”
Đôi mắt am hiểu của Lou nhìn khắp lượt trên bộ quần áo Leslie đang mặc trên người, nhưng chị không nói thêm gì, chỉ đứng lên, mỉm cười ôn hòa. “Cú ngã hôm trước không gây nên tổn thương nào cả. Nhưng nhớ quay lại đây nếu cô thấy đau hơn.”
Leslie cau mày, “Sao chị biết tôi đau?”.
“Nghe Matt bảo thấy cô nhăn mặt mỗi khi đứng lên khỏi ghế.”
Tim Leslie như ngừng đập một thoáng. “Tôi không biết anh ta để ý.”
“Anh ấy rất mẫn cảm.”
Lou kê một đơn thuốc giảm đau và bảo cô quay lại nếu thấy không tiến triển. Leslie đồng ý và bước ra khỏi văn phòng trong tâm trạng vô cùng bất ngờ, tự hỏi không biết Matt còn biết gì về cô nữa trong khi chỉ quan sát như thế. Cũng hơi bực mình.
Khi cô trở lại văn phòng, chưa đầy mười phút đã thấy Matt xuất hiện đứng ngay cửa.
“Có ổn không?”, Matt hỏi. “Không sao”, cô khẳng định.
“Chỉ vài vết bầm tím. Tin tôi đi, tôi không hề có ý định kiện anh.”
Matt không thể hiện phản ứng gì trước câu nói đó. “Tốt.” Anh thấy bực bội. Lou sẽ không cho anh biết bất kỳ việc gì, ngoại trừ chuyện cô nhân viên mới của anh kín như bưng. Anh đã biết trước như vậy.
“Nói cho Ed biết là tôi sẽ đi vắng vài ngày.”
“Vâng, thưa sếp.”
Anh nhìn cô lần nữa, rồi quay đi thẳng. Sau khi Matt đi khỏi Leslie mới thấy nhẹ cả người.