Leslie khóc tưởng chừng như hàng giờ đồng hồ. Viên aspirin chẳng giúp cho cái chân bớt đau chút nào. Không có loại thuốc nào con người từng biết đến có thể chữa được cái tôi đang bị tổn thương nặng nề của cô. Matt đã hất cô ra khỏi nhà, bỡn cợt cô, cười nhạo sự chất phác của cô và khiến cho cô cảm thấy mình gần giống một con điếm. Anh ta giống hệt như ông bác sĩ ở phòng cấp cứu trước đây đã làm cô cảm thấy hổ thẹn về cơ thể mình. Thật đáng tiếc là niềm khoái cảm đích thực lần đầu tiên của cô trước những động chạm của một người đàn ông lại biến cô thành một thứ đồ vật rẻ rúng cho anh ta khinh thường.
Được rồi, Leslie vừa dặn lòng vừa giận dữ gạt nước mắt, cô sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm đó nữa. Matt Caldwell nhất định sẽ xuống địa ngục như cô đã nguyền rủa!
Điện thoại reo nhưng cô chần chừ không muốn nghe máy. Nhỡ đâu Ed gọi thì sao. Cô nhấc ống nghe lên.
“Bọn tôi đã cười một trận về cô đấy”, Carolyn nói ngay không để cô kịp lên tiếng. “Tôi nghĩ cô nên suy nghĩ kĩ trước khi lao vào lòng anh ấy một lần nữa! Anh ấy bảo sự dễ dãi của cô khiến anh ấy phát tởm...!”
Gần như run lên vì nhục nhã, cô dập ống nghe xuống rồi rút phắt dây ra. Những lời nói của Carolyn quá giống với những gì Matt nói nên chẳng lý nào không tin cô ta. Cuộc gọi vừa rồi của Carolyn là điều cô cần để làm nên một cái kết... hoàn hảo cho buổi tối khốn khổ này.
Cơn đau cộng với sự nhục nhã khiến Leslie cứ thức chong chong cho đến gần sáng. Cô bỏ luôn điềm tâm, chứ đừng nói gì đến nhà thờ và khi cô mở mắt ra được thì cơn đau chưa từng biết cho đến cái đêm bị bắn lại ập đến.
Leslie cựa mình, nhăn mặt và rên rỉ khi cử động vừa rồi khiến cho cơn đau chạy rần rần dọc theo cái chân khập khiễng. Có tiếng gõ cửa khiến cô bực mình. “Mời vào”, giọng cô khàn đặc, mệt mỏi.
Cửa mở và Matt Caldwell xuất hiện, râu ria lởm chởm và mắt thâm quầng.
Những lời của Carolyn dội về. Cô vớ lấy đồ vật gần nhất có thể vớ được, một chai nước lọc bên giường và giận dữ ném thẳng về phía anh ta. Nhưng không trúng đầu anh ta mà suýt nữa thì trúng vào Ed, chỉ cách không đầy một phân.
“Cảm ơn”, Ed nói, tiến lên phía trước Matt. “Tớ không khát nước.”
Mặt trắng bệch vì đau đớn, cô nhìn trừng trừng vào khuôn mặt đang đanh lại đầy giận dữ của Matt, ánh mắt cô như tóe lửa.
“Gọi điện không thấy cậu nghe máy, tớ lo quá”, Ed nói dịu dàng, tiến lại gần chiếc giường đôi cô đang ngồi. Cậu để ý thấy điện thoại trên bàn cạnh giường đã bị tháo dây. “Giờ thì tớ mới hiểu tại sao không gọi điện cho cậu được.” Cậu săm soi khuôn mặt đang nhăn nhó của cô. “Tệ lắm sao?”
Leslie gần như không thở nổi. “Tệ”, cô nói với giọng khàn khàn vừa nghĩ trong đầu cái từ ấy không đủ nói hết cơn đau cô đang chịu đựng lúc này.
Cậu cầm chiếc áo choàng trắng dày cộm trên ghế bên cạnh giường lên. “Nào. Bọn tớ sẽ đưa cậu đến phòng cấp cứu. Matt sẽ gọi điện cho bác sĩ Lou Coltrain và bảo chị ấy đến đó.”
Hiện giờ cơn đau đã vượt quá sức chịu đựng rồi nên cô không mảy may phản đối. Cô ra khỏi giường, nhận thức được mình sẽ trông như thế nào với chiếc áo ngủ flannel dày cộp phủ từ cằm xuống chân. Matt có thể sẽ bất ngờ, cô nghĩ vậy khi để Ed mặc áo vào cho mình. Chắc thể nào anh ta cũng tưởng cô ngủ khỏa thân; chẳng phải anh ta đã nghĩ cô thuộc tip người cuồng dâm hay sao!
Anh không nói một lời mà chỉ đứng ngay cửa ra vào quan sát cảnh Ed mặc áo cho Leslie - cho đến khi cô cố bước đi rồi ngã thụp xuống.
Ed xốc cô lên, kịp ngăn Matt theo bản năng vội chạy về phía cô. Ed biết rõ rằng Leslie sẽ hét đến vỡ nhà nếu anh họ cậu muốn chạm vào cô. Cậu không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn cách thể hiện của hai người chắc chuyện đó phải vừa nhục nhã vừa xấu hổ.
“Để em bế cô ấy ra xe”, cậu nói. “Ta đi nào.”
Trông bộ dạng Leslie như vậy cũng đủ biết cô đang đau đớn thế nào nên Matt vội quay ra và đi nhanh về phía cửa trước.
“Ví của tớ”, giọng cô khàn đục. “Thẻ bảo hiểm...”
“Để lấy sau cũng được”, Matt nói với giọng cứng rắn. Anh mở cửa sau chiếc Mercedes và đợi cho Ed đặt cô vào xe.
Leslie ngồi ngả người ra sau, ánh mắt nhắm nghiền, đau đến muốn ngất đi được.
“Lẽ ra cô ấy không được khiêu vũ như thế”, Matt nói qua kẽ răng khi xe bắt đầu chạy vào thành phố. “Rồi tôi lại còn lôi cô ấy ra khỏi ghế nữa chứ. Lỗi của tôi.”
Ed không nói gì. Cậu nhìn Leslie đầy lo lắng. Cậu hi vọng buổi khiêu vũ tối qua không gây nên hậu quả nghiêm trọng gì cho cô.
Bác sĩ Lou Coltrain đã có mặt trong phòng cấp cứu khi Ed bế Leslie vào. Chị ra hiệu cho cậu đưa cô vào phòng và đóng cửa lại sau lưng Matt ngay khi anh vừa bước vào.
Chị khám cái chân thật kĩ, hỏi Leslie những câu hỏi gần như không trả lời được. “Tôi muốn cho chụp X-quang”, chị nói. “Nhưng để tôi cho cô uống thuốc giảm đau trước đã.”
“Cảm ơn chị”, Leslie nghẹn ngào, cố ghìm nước mắt.
Lou vuốt mái tóc chưa kịp chải của cô. “Cô gái nhỏ tội nghiệp”, chị dịu dàng. “Cứ khóc nếu em muốn. Đau ghê lắm đấy.”
Chị đi ra ngoài để lấy thuốc tiêm và Leslie xúc động rơi nước mắt vì sự quan tâm dịu dàng ấy. Cô hầu như chưa từng khóc. Cô rất cứng cỏi. Cô chịu được mọi thứ - suýt nữa thì bị hãm hiếp, vết thương do đạn, tai tiếng, phiên tòa xử mẹ cô, bị mẹ khước từ không nói chuyện...
“Nào, nào”, Ed nói. Cậu rút khăn tay lau nước mắt cho cô, cười cười. “Bác sĩ sẽ giúp cậu đỡ hơn ngay thôi mà.”
“Vì Chúa...!” Matt giận dữ thốt lên rồi bước ra khỏi phòng. Thật không chịu nổi khi anh đã làm cô đau như thế. Không thể chịu nổi! Và rồi thì phải chứng kiến cảnh Ed an ủi cô...!
“Tớ ghét anh ta,” Leslie nói với giọng uất nghẹn khi anh đi khỏi. Người cô run lên. “Anh ta lấy chuyện đó ra làm trò cười”, cô nói khẽ, không thấy vẻ mặt tò mò của Ed. “Cô ta bảo hai người họ cười cợt chuyện đó, rằng anh ta thấy kinh tởm.”
“Cô ta?”
“Carolyn.” Nước mắt nóng hổi trong hai khóe mắt cô, lạnh đi khi chảy xuống hai gò má. “Tớ ghét anh ta!”
Lou quay lại tiêm thuốc cho cô và đợi cho nó có tác dụng. Chị liếc nhìn Ed. “Cậu ra ngoài đợi nhé. Tự tôi sẽ đưa cô ấy đi chụp X- quang. Làm xong vài xét nghiệm tôi sẽ quay lại.”
“Được.”
Cậu ra ngoài ngồi với Matt ở phòng đợi. Mặt anh cau có, đau khổ. Anh liếc mắt nhanh sang Ed rồi nhìn ra mấy cái cây bên ngoài cửa sổ. Hôm nay trời xám xịt, chắc sắp mưa. Thật trùng khớp với tâm trạng của anh.
Ed dựa người vào bức tường bên cạnh, cau mày. “Cô ấy bảo tối qua Carolyn gọi điện cho cô ấy”, cậu mở lời. “Em đoán đó là lý do cô ấy ngắt điện thoại.”
Đến lượt Matt tỏ vẻ bối rối. “Cái gì?”
“Leslie kể rằng Carolyn đã nói là hai người lấy cô ấy ra làm trò cười”, cậu nói nhỏ. “Cô ấy không nói là chuyện gì.”
Mặt Matt đanh lại. Anh thọc hai tay vào túi quần và mắt long lên.
“Đừng làm Leslie tổn thương”, Ed đột ngột cất tiếng, giọng cậu khe khẽ nhưng cương quyết.
“Cuộc sống của cô ấy vốn đã không dễ dàng. Đừng khiến cô ấy gặp thêm khó khăn. Cô ấy không thể đi đến bất kỳ nơi nào khác.” Matt đưa mắt nhìn cậu, không thích cậu lên giọng với anh cũng như việc Ed biết về Leslie nhiều hơn anh. Hai người có đang yêu nhau không? Hay tình xưa?
“Cô ta không chịu nói ra bí mật của mình”, anh nói. “Cô ta bị bắn. Ai bắn?”
Ed nhướng mày. “Ai nói cô ấy bị bắn?”, cậu hỏi với vẻ ngây thơ, chân thật đến nỗi người anh họ cũng bị mắc lừa.
Matt ngập ngừng. “Không ai cả. Tôi chỉ đoán... à, vậy tại sao xương chân cô ta lại gãy như thế?”
“Bị tai nạn xe ô tô, một tai nạn thảm khốc...” Ed bỏ lửng câu nói, để Matt tự đoán.
“Ừ. Ra vậy.” Anh thở dài. “Khiêu vũ khiến cô ta bị như vậy. Tôi không biết cô ta lại yếu ớt đến thế. Không nói gì thì ai mà biết được.”
“Cô ấy không thường làm thế”, Ed đáp.
Matt quay sang đối diện với cậu. “Chú gặp cô ta thế nào?”
“Cô ấy và em học cùng trường đại học”, Ed kể. “Bọn em thỉnh thoảng đi chơi với nhau. Cô ấy tin em”, cậu nói thêm.
Matt điểm lại trong đầu toàn bộ những gì anh biết về Leslie. Nếu tất cả những mảnh ghép này thuộc về một trò chơi ghép hình thì không mảnh nào khớp với nhau cả. Lần gặp đầu tiên, cô tránh anh như tránh hủi. Đêm qua, cô lại thích thú khi được anh chạm vào và được ve vuốt. Lần đầu tiên cô căng thẳng và ngượng ngập. Sau đó, trong văn phòng, cô lại tỏ ra là người quảng giao, gần như đùa giỡn với anh nữa. Đêm qua, cô là một người phụ nữ hoàn toàn khác trên sàn nhảy. Rồi, khi anh đưa cô về nhà mình, cô lại ngoan ngoãn, khao khát, gợi tình. Anh không hiểu gì về Leslie cả.
“Đừng quá tin cô ta”, Matt nhắc nhở em họ. “Cô ta cứ bí hiểm như vậy không hợp với tôi. Tôi nghĩ cô ta đang giấu giếm điều gì đó... có thể là một điều gì đó khá tệ.”
Ed không dám phản ứng. Cậu bĩu môi và mỉm cười. “Cả đời mình, Leslie không bao giờ làm tổn thương bất kỳ ai”, cậu bình phẩm. “Và trước khi hiểu sai về cô ấy, anh cần biết một điều rằng cô ấy thực sự rất sợ đàn ông.”
Matt cười phá lên. “Ồ, thú vị đấy”, anh nói với giọng mai mỉa. “Chú mà chứng kiến cảnh cô ấy với tôi đêm hôm qua.”
Ed nheo mắt. “Ý anh là gì?”
“Ý tôi cô ta là người dễ dãi”, Matt cười khinh khi.
Mắt Ed lóe lên. Cậu gọi anh họ mình bằng một cái tên khiến Matt nhướng mày.
“Dễ dãi. Chúa ơi!”, Ed nghiến răng.
Matt bối rối vì lối hành xử không thể hiểu nổi của em họ. Cậu ta ghen chăng. Điện thoại cầm tay của Matt rung lên, chuyển hướng chú ý của anh. Anh trả lời, nhận ra ngay giọng của Carolyn và đi xa ra để Ed không nghe được cuộc nói chuyện. Gần đây Ed hành xử rất lạ.
“Tưởng anh sẽ đến cưỡi ngựa với em chiều nay”, Carolyn nói với giọng hồ hởi. “Anh đang ở đâu vậy?
“Bệnh viện”, anh nói với giọng hờ hững, mắt quan sát Ed đang đi vào phòng cấp cứu. “Tối qua em đã nói gì với Leslie?”
“Anh nói vậy là sao?”
“Lúc em gọi điện cho cô ấy đấy!”, Matt gợi.
Carolyn mập mờ và đáp: “À, em muốn hỏi xem cô ấy đã đỡ chưa ấy mà. Có vẻ như cô ấy đau lắm sau khi khiêu vũ”.
“Em còn nói gì nữa không?” Carolyn bật cười. “Ồ, em hiểu rồi. Em bị buộc tội gì đó, có phải không? Nói anh nghe này Matt, chả lẽ anh không nhận ra được cái trò vờ vịt giả ốm giả đau của cô ta sao? Cô ta kể anh nghe em nói gì nào?”
Anh nhún vai. “Thôi bỏ đi. Chắc tại anh hiểu lầm thôi.”
“Dĩ nhiên là vậy rồi”, cô ta nói với giọng chắc chắn như đinh đóng cột. “Đời nào em lại gọi điện cho một người đang đau đớn rồi nói gì đó khiến họ bực bội thêm. Em tưởng anh hiểu em nhiều hơn thế.”
“Thôi được rồi”, anh giận sôi lên. Giờ thì đã rõ, dường như cô Murry này bịa chuyện về Carolyn. Ngay cả về anh nữa cũng nên, vì đã không rơi vào bẫy của cô ta? Hay cố làm cho cậu em họ chống lại anh?
“Đi cưỡi ngựa thì sao? Anh làm gì ở bệnh viện?”, cô hỏi đột ngột.
“Anh đi với Ed, thăm một người bạn của chú ấy”, anh nói. “Hoãn buổi cưỡi ngựa lại đến cuối tuần sau đi. Anh sẽ điện cho em.”
Anh ngắt máy. Đôi mắt tối sầm lại vì giận dữ. Anh muốn tống người đàn bà họ Murry kia ra khỏi công ty, ra khỏi cuộc đời anh. Cô ta chẳng mang lại điều gì cho anh ngoài sự phiền phức.
Anh cho điện thoại trở vào túi rồi đi ra ngoài đợi Ed và Leslie.
Chừng nửa giờ sau Ed ra khỏi phòng cấp cứu, hai tay đút túi, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Họ giữ cô ấy lại đêm nay”, cậu nói cụt lủn.
“Vì một cái chân đau?”, Matt hỏi với giọng hơi mai mỉa.
Ed quắc mắt. “Một trong mấy mảnh xương gãy bị lệch và chạm vào dây thần kinh”, cậu đáp. “Bác sĩ Lou nói nếu không chỉnh lại thì cơn đau không dứt được. Họ cho gọi một bác sĩ chỉnh hình từ Houston về. Chiều nay ông ấy sẽ tới.”
“Ai sẽ trả tiền?”, Matt lạnh lùng hỏi.
“Anh đã hỏi, em cũng nói luôn, em trả”, Ed đáp trả, không chút nao núng trước ánh mắt lóe sáng của Matt đang chiếu thẳng vào mình.
“Tiền của chú mà”, anh đáp và thở ra. “Nguyên nhân nào khiến cho xương bị sai chỗ?”
“Sao anh cứ hỏi những câu mà mình đã thừa biết phải trả lời như thế nào rồi nhỉ?”, Ed cáu. “Em sẽ ở lại đây với cô ấy. Cô ấy đang sợ hãi.”
Anh chắc chắn rằng ngay cả khi Leslie giả vờ đau đớn để qua mặt mọi người thì cô ta không thể qua mặt được máy chụp X-quang được. Tận sâu trong lòng anh vẫn cảm thấy mình có gì đó tội lỗi.
Nếu như anh không mời cô ra sàn nhảy, nếu như không lôi mạnh cô ra khỏi ghế...
Anh quay người bước ra khỏi tòa nhà mà không nói thêm lời nào. Leslie cứ để Ed lo, đó là việc của chú ấy. Anh thầm nhắc nhở mình. Nhưng suốt trên đường về nhà lương tâm không ngừng cắn rứt anh. Cô ta không thể làm khác đi được. Ngay cả như thế thì anh cũng đâu có ý làm tổn thương cô. Anh nhớ những giọt nước mắt, những giọt nước mắt thực sự, nóng hổi trào ra khóe mắt Leslie khi Lou dịu dàng vuốt tóc cô. Cô hành xử như thể chưa bao giờ nhận được sự âu yếm nào trong đời vậy.
Anh lái xe về nhà và cố tập trung sắp xếp trong đầu những nội dung cuộc họp giám đốc ngày mai. Nhưng đến giờ ngủ anh đành đầu hàng và uống thật nhiều cho đến khi trôi vào giấc ngủ mê mệt.
Ông bác sĩ chỉnh hình xem xét tấm phim X-quang và tán thành ý kiến của Lou là cần phải tiến hành phẫu thuật ngay. Nhưng Leslie không muốn phẫu thuật. Cô từ chối nói về chuyện đó. Ngay khi hai bác sĩ và Ed ra khỏi phòng, cô cố ra khỏi giường và tập tễnh bước lại chỗ tủ lấy ra áo ngủ, áo khoác và giày.bg-ssp-{height:px}
Ngoài sảnh đợi, Matt tiến lại gần Ed, Lou và một người lạ cao lớn có phong thái đặc biệt trong bộ com lê đắt tiền.
“Sao hai người trông có vẻ lo lắng thế”, anh nói khẽ. “Có chuyện gì nghiêm trọng sao?”
“Leslie không chịu phẫu thuật”, Ed càu nhàu giọng đầy lo âu. “Bác sĩ Santos bay đến đây từ Houston để tiến hành phẫu thuật nhưng cô ấy nhất định không nghe.”
“Biết đâu cô ấy không nghĩ mình cần làm thế thì sao”, Matt nói.
Lou liếc nhìn anh. “Anh không biết cô ấy phải chịu đau đớn thế nào đâu”, chị nói, giọng sốt ruột. “Một trong những mảnh xương gãy bị sai chỗ và chèn đúng vào một sợi dây thần kinh.”
“Lẽ ra ngay sau tai nạn, những mảnh xương đó phải được sắp đúng”, ông bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình đồng tình. “Bác sĩ nào đã thực hiện ca này thật là vô trách nhiệm đến mức đáng bị kết tội, ông ta chẳng làm gì ngoài việc băng bó cái chân. Thậm chí sau đó còn không cho bệnh nhân bó bột nữa.”
Matt nghe cũng thấy bực vì sự quá cẩu thả đó. Anh cau mày: “Cô ấy có nói tại sao không?”.
Lou thở ra giận dữ. “Cô ấy không muốn nói về chuyện đó. Cô ấy không chịu nghe ai cả. Rốt cuộc thì cô ấy cũng phải chịu để phẫu thuật thôi. Nhưng lúc này cơn đau đang khiến cô ấy phát điên lên đấy.”
Matt đưa mắt nhìn hết khuôn mặt lo âu này đến khuôn mặt bực dọc kia rồi đi ngang qua họ đến thẳng phòng Leslie.
Leslie đang mặc bộ đồ ngủ và với tay lấy chiếc áo khoác thì Matt bước vào. Cô trừng trừng nhìn anh, ánh mắt nóng như có thể đun sôi nước.
“Này, ít nhất là anh sẽ không cố buộc tôi phải phẫu thuật khi mà tôi không muốn”, cô nói nhỏ khi cố đi từ cái tủ về giường.
“Sao tôi lại không?”
Leslie nhướng mày khiêu khích: “Tôi là kẻ thù của anh mà”.
Matt đứng dưới chân giường, quan sát cô mặc áo khoác vào. Chân cô gấp khúc, còn khuôn mặt thì nhăn nhó. Anh có thể hình dung được cô đang chịu đau đớn đến thế nào.
“Tự cô quyết định có phẫu thuật hay không”, anh đáp với giọng cố tỏ ra bàng quan, hai tay khoanh trước ngực. “Nhưng đừng có mong đợi tôi cho ai đó bế cô qua lại ở văn phòng đâu. Nếu cô cứ muốn tự hành hạ mình thì hãy cứ việc.”
Đang nghịch nghịch đai áo khoác, cô khựng lại nhìn anh chằm chằm, bối rối.
“Có người cứ thích khiến người khác phải cảm thương mới được”, anh cố tình nói tiếp.
“Tôi không muốn ai cảm thương cả!”, cô vặc lại.
“Thật sao?”
Leslie quấn đai áo khoác quanh máy ngón tay và nhìn chăm chăm vào đấy: “Tôi sẽ phải bó bột”.
“Đương nhiên.”
“Thẻ bảo hiểm của tôi chưa có hiệu lực”, cô nói và mắt nhìn sang chỗ khác. “Khi nào nó có hiệu lực, tôi sẽ phẫu thuật.” Cô đưa mắt nhìn anh lạnh lùng. “Tôi sẽ không để Ed trả đâu, nếu anh đang thắc mắc, và tôi cũng không quan tâm liệu cậu ấy có đủ tiền không!”
Lòng Matt dấy lên một sự ngưỡng mộ đối với quan điểm rõ ràng của cô về chuyện tiền nong nhưng anh cố xua đi. Có thể đó cũng là một màn kịch cô dựng lên nhưng có vẻ khá giống đấy. Anh nheo nheo mắt. “Tôi sẽ trả”, anh nói, bản thân thấy ngạc nhiên và Leslie cũng bất ngờ không kém. “Chi phí sẽ trừ dần vào lương hằng tuần của cô.”
Leslie nghiến chặt răng. “Tôi không biết phải tốn bao nhiêu tiền cho ca phẫu thuật đó. Đó là lý do tại sao trước đây tôi không chịu làm. Tôi có trả hết đời cũng chưa xong.”
Anh đưa mắt xuống chân cô.
“Ta có thể thu xếp”, anh nói nhỏ.
Leslie đỏ mặt: “Không, ta không thể”.
Leslie đứng lên, gần như không chịu nổi cơn đau dù đã uống thuốc giảm đau. Cô tập tễnh đi về phía ghế, xỏ chân vào đôi giày để ở đấy.
“Cô định đi đâu?”, anh hỏi với giọng xã giao.
“Về nhà”, cô nói và đi ngang qua anh.
Matt nhấc bổng cô lên đưa trở lại vào giường, nhẹ nhàng đặt xuống, vẫn còn ôm cô, anh cúi xuống gương mặt đang đỏ bừng lên của Leslie. “Đừng có ngốc nghếch thế”, giọng anh khiến người cô nóng ran lên - như có dòng điện chạy khắp người. “Trong hoàn cảnh này, cô không tự lo cho mình được và cũng chẳng làm gì được cho ai đâu. Cô không có lựa chọn nào khác.”
Đôi môi run rẩy khi cô cố kìm nước mắt. Cô tuyệt vọng và dễ bị tổn thương. Thêm nữa, ca phẫu thuật khiến Leslie nhớ lại ông bác sĩ trong phòng cấp cứu ở Houston. Ông ta đã khiến cô cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Những giọt nước mắt cố kìm lại của cô khiến Matt bị mê hoặc. Cô đang quyến rũ anh. Anh không muốn quan tâm những chuyện xảy ra đối với cô nhưng anh đã như vậy mất rồi.
Anh cúi xuống đưa tay khẽ lau nước mắt đọng lên hàng mi ướt của cô. “Cô có gia đình không?”, anh bất ngờ hỏi.
Cô nghĩ về mẹ giờ này đang ở tù và thấy cảm thương cho bản thân. “Không”, cô nói nhỏ nhưng dứt khoát.
“Cha mẹ cô đều mất cả rồi à?”
“Vâng”, cô đáp ngay lập tức.
“Không anh chị em gì?”
Leslie lắc đầu.
Matt cau mày, dường như hoàn cảnh của cô khiến lòng anh xao động. Thực tế, nó đúng như vậy. Trông cô dễ tổn thương, mong manh và hoàn toàn lạc lõng. Anh không hiểu tại sao mình lại quan tâm nhiều đến tình trạng sức khỏe của cô như vậy. Có lẽ do anh cảm thấy bản thân có lỗi vì đã mời cô khiêu vũ khi mà thực sự cô không nên làm vậy với sức khỏe hiện tại của mình.
“Tôi muốn về nhà”, cô nói với giọng khàn khàn.
“Để sau đã”, anh đáp.
Leslie nhớ đến lần anh đã nói “Để sau đã”, gần như cũng theo cách như thế và cô quay mặt đi xấu hổ.
Matt suýt nữa thì cắn phải lưỡi. Anh không nên mồi chài Leslie trong khi cô đang trong tình trạng như vậy. Anh cảm thấy một cú giật nhẹ bên dưới thắt lưng.
Anh hít một hơi thật sâu. “Cứ để Ed dọn dẹp mấy thứ linh tinh đó cho cô, có gì tôi chịu trách nhiệm hết.” Anh làu bàu, giận dữ vì sự yếu đuối của cô và phản ứng không mong muốn của mình đối với điều đó.
Leslie không nói lời nào, nhưng quay mặt đi, môi dưới run rẩy. Cô bấu chặt tay bên hông đến nỗi các khớp tay trắng bệch ra.
Matt đứng bật dậy khỏi giường, mắt long lên. “Cô phải tiến hành ca phẫu thuật khốn kiếp đó”, anh nói thẳng thừng. “Một khi hoàn toàn khỏe lại, cô sẽ không cần Ed giúp đỡ nữa. Cô có thể làm việc để kiếm sống như mọi phụ nữ khác.”
Leslie không đáp, cũng không nhìn anh ta. Cô muốn mình khỏe lại để có thể nện cho anh ta một trận.
“Cô có nghe tôi nói không?”, anh nói với giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy đe dọa.
Cô gục gặc đầu thừa nhận rằng mình có nghe nhưng vẫn không nói gì.
Anh điên tiết thở ra: “Tôi thông báo cho mọi người đây”.
Anh để Leslie nằm đó và nói cho ba người đang đứng ngoài sảnh biết quyết định của cô.
“Anh làm cách nào vậy?”, Ed hỏi khi Lou và bác sĩ Santos trở vào phòng nói chuyện với Leslie.
“Tôi khiến cô ta phát điên lên.” Matt đáp. “Thông cảm không ăn thua.”
“Vâng”, Ed đáp khẽ. “Em không nghĩ cả đời mình cô ấy không nhận được nhiều cảm thông từ người khác.”
“Chuyện gì đã xảy ra với bố mẹ cô ta?”, anh muốn biết.
Ed cần trọng: “Bố cô ấy không trông thấy dây điện và ngã vào đấy. Ông chết vì bị điện giật”.
Anh cau mày: “Thế còn bà mẹ?”.
“Hai người yêu cùng một người đàn ông”, Ed nói cho qua chuyện. “Anh ta chết, Leslie và mẹ cô ấy vẫn không nói chuyện được với nhau.”
Matt quay mặt đi, rung rung mớ tiền lẻ trong túi kêu xủng xẻng với vẻ bồn chồn. “Sao anh ta chết?”
“Ẩu đả”, Ed nói. “Chuyện xảy ra cũng lâu rồi. Nhưng em không nghĩ cô ấy sẽ quên được.”
Đúng là thế thật, nhưng nghe có vẻ như thể Leslie vẫn còn yêu người đàn ông đã chết kia - mà đấy chính là điều Ed cố tình muốn cho Matt thấy. Cậu chỉ muốn để Matt tránh xa cô ra, bằng bất kỳ giá nào. Cô là một người bạn tốt.
Cậu không muốn cuộc sống của cô bị hủy hoại bởi vì Matt đang đi tìm một cuộc chinh phục mới. Leslie xứng đáng được hưởng điều gì đó tốt hơn là “gia nhập” vào nhóm những người tình cũ của Matt.
Matt đưa mắt nhìn chú em họ, nét mặt bối rối. “Khi nào thì họ tiến hành phẫu thuật?”
“Sáng mai ạ”, Ed nói. “Chắc em sẽ đi làm muộn. Em muốn có mặt ở đây lúc cô ấy làm phẫu thuật.” Matt gật đầu, liếc nhìn dọc theo hành lang về phía cửa phòng Leslie. Anh lưỡng lự một lúc rồi quay bước ra khỏi tòa nhà và không nói thêm một lời bình phẩm nào nữa.
Sau đó, Ed hỏi Leslie rằng Matt đã nói gì với cô.
“Anh ta nói rằng tớ tìm cớ thoái thác việc phẫu thuật vì muốn người khác thương cảm mình”, cô nói giận dữ. “Mà tớ đâu có dại gì chịu đau để có được điều đó chứ.”
Ed bật cười, “Tớ biết mà”.
“Tớ không thể tin nổi cậu lại có người bà con như thế”, cô điên tiết. “Anh ta thật đáng ghét!”
“Anh ấy từng có cuộc sống buồn tủi mà. Cậu biết rồi đấy”, cậu nhẹ nhàng nói thêm.
“Tớ nghĩ anh ta và bạn gái của anh ta xứng với nhau thật”, cô lầm bẩm.
“Carolyn gọi đến lúc anh ấy còn ở đây. Tớ không biết cô ta nói gì nhưng tớ cược đến đồng xu cuối cùng là cô ta lấp liếm rằng không hề nói bất kỳ điều gì khiến cậu bực mình.”
“Chứ cậu tưởng cô ta sẽ chịu nhận à?”, cô hỏi. Leslie ngả người tựa vào gối, thấy đỡ hơn vì liều thuốc tiêm lúc nãy bắt đầu có tác dụng. “Tớ nghĩ chắc mình phải tập tễnh trong văn phòng của cậu với cái chân bó bột mấy tuần liền nếu anh ta chưa tìm ra lý do gì để sa thải tớ trong thời gian đó.”
“Về những chuyện như vậy, công ty có quy định rõ ràng mà”, cậu nói ung dung. “Anh ấy phải có sự đồng ý của tớ mới được sa thải cậu, mà đời nào tớ làm vậy.”
“Tớ rất cảm kích”, cô nói, cố gượng một nụ cười.
“Cậu cần phải thế”, cậu bật cười và nhìn vào mắt cô. “ Leslie này, sao bác sĩ không xếp chỗ xương đó lại lúc chuyện xảy ra?” Leslie nhìn chăm chăm lên trần nhà. “Ông ta bảo toàn bộ câu chuyện là do lỗi của tớ nên tớ đáng phải chịu đau đớn. Ông ta còn bảo tớ là cái đồ mới tí tuổi đầu mà đĩ thõa khiến cho những người đàn ông đứng đắn phải chết.” Cô nhắm nghiền mắt.
“Không có gì khiến tớ bị tổn thương hơn thế.”
“Tớ hiểu mà!”
“Từ đó tớ không bao giờ đi khám bác sĩ nữa”, cô nói tiếp. “Không phải chỉ có mỗi lời nói của ông ta đâu. Chi phí nữa. Tớ không có bảo hiểm, không có tiền. Mẹ phải nhờ vào luật sư công và tớ thì đi làm trong khi đang học phổ thông để trang trải chi phí cá nhân trong thời gian ăn nhờ ở đậu nhà một người bạn. Chỗ vết thương cũng đau lắm nhưng rồi tớ cũng quen với nó, cả việc đi khập khiễng nữa.” Cô đưa mắt lặng lẽ nhìn vào khuôn mặt Ed. “Thật vui nếu tớ có thể đi lại được như bình thường. Tớ nhất định sẽ trả đủ dù chi phí có đắt đến đâu, nên cậu và anh họ cậu đừng sốt ruột.”
Ed cau mày: “Có ai lo lắng chuyện chi phí đâu”.
“Anh ta”, cô nói với giọng không chút biểu cảm. “Và anh ta nói đúng. Tớ không muốn trở thành một gánh nặng tài chính cho bất kỳ ai, nhất là đối với anh ta thì lại càng không.”
“Ta sẽ nói chuyện này sau nhé”, cậu nói nhẹ nhàng. “Giờ tớ chỉ muốn cậu khỏe hơn thôi.”
Leslie thở dài. “Liệu có được không? Tớ cũng không chắc nữa.”
“Phép màu luôn luôn xảy ra”, Ed nói. “Đáng lẽ cậu đã nhận được một phép màu từ lâu rồi.”
“Tớ nhất định sẽ cố gắng để có thể đi lại được bình thường”, cô nói gấp gáp và mỉm cười.