- - Alo, tớ nghe đây. - Cô Thúy trả lời điện thoại.
Người vừa gọi đến là Trung, sau sự việc hôm trước cô Thúy cố tình tránh mặt Trung. Trung thì liên tục gọi điện, thâm chí là đến cả nhà cô Thúy để hỏi han nhưng cô Thúy đều không gặp. Nhưng Trung gọi quá nhiều, bản thân cô Thúy cũng thấy không phải khi mà mình không nói một lời nào cả. Chính vì vậy lần này cô Thúy bắt máy. Trung hỏi:
- - Sao vậy, sao hai ngày nay em tránh mặt anh. Chẳng lẽ anh đã làm sai điều gì sao..?
Cô Thúy trả lời:
- - Trung này, thực sự tớ rất quý cậu, chúng mình đã từng là bạn bè rất thân thiết nhưng tớ nghĩ kỹ rồi. Tớ đã có bạn trai, hôm qua trước cậu cũng thấy bố mẹ anh ấy đến nhà tớ. Tớ không muốn mọi người sẽ hiểu lầm, chúng ta chỉ nên dừng lại ở mức độ bạn bè mà thôi.
Trung cười:
- - Nhưng chẳng phải bố mẹ em không thích bạn trai của em hay sao..? Hơn nữa nghe hai bác kể thì anh ta là dân xã hội đẹn. Em thực sự nghĩ em sẽ phù hợp với môi trường đó sao.? Hay do em bị anh ta đe dọa nên không dám phản kháng.?
Cô Thúy nói lớn:
- - Thôi đi, nếu cậu còn nói chuyện kiểu như vậy tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu nữa dù là trong điện thoại. Anh ấy có là gì đi chăng nữa thì vẫn là người tôi yêu, tôi chấp nhận và sẵn sàng đối mặt với tất cả. Có thể trong mắt mọi người anh ấy không hợp với tôi nhưng cuộc đời của tôi là do tôi quyết định. Và tôi yêu con người ấy, chào cậu.
Cô Thúy tắt máy, Trung bên kia cau mày, hai hàm răng cùa Trung khẽ nghiến lại, bóp chặt cái điện thoại trong tay, Trung bấm số gọi cho bà Phương. Sau mấy hồi chuông, mẹ cô Thúy cũng bắt máy:
- - Trung à, con gọi cho cô có việc gì không..?
Trung nói:
- - Con xin lỗi bác, nhưng chắc việc bác nhờ con con không làm được. Thúy vừa gọi điện cho con, cô ấy nói cô ấy sẽ không từ bỏ gã kia. Giọng của Thúy rất cương quyết, hơn ai hết con hiểu Thúy là người như thế nào. Khi mà cô ấy đã quyết định việc gì thì sẽ không ai có thể thay đổi.
Bà Phương hỏi:
- - Nhưng con có yêu con bé không..?
Trung vội vã trả lời:
- - Dạ có...Tất nhiên là con rất yêu Thúy rồi. Bác cũng biết con về Việt Nam lần này là vì ai mà..? Suốt từ ngày đi học con chỉ yêu một mình cô ấy thôi, con đã cố gắng rất nhiều để khẳng định với cô ấy rằng mình không phải là một thanh niên dựa vào bố mẹ. Nhưng có lẽ trong mắt Thúy con không hơn gì một người bạn bình thường.
Bà Phương khẽ cười:
- - Bác chỉ cần biết vậy là đủ, bác gọi con về đây là để con có thể giành lại tình yêu của đời mình. Cũng là giúp gia đình bác, thằng đó là một thằng rất nguy hiểm, ngay lần đầu tiên gặp bác đã biết ánh mắt của nó là ánh mắt của một kẻ giết người. Cho dù bây giờ nó có làm gì đi chăng nữa thì với cái quá khứ trước kia nó cũng không thể được chấp nhận. Liệu con có muốn để cái Thúy bước vào cái thế giới nguy hiểm đó không..? Con là chuyên gia tâm lý, sao con lại bỏ cuộc sớm như vậy...Chuyện này bác cũng đã lo liệu hết. Chỉ cần con vẫn còn tình cảm và thật lòng quan tâm đến con bé là được.
Trung vâng dạ rồi tắt máy, Trung cũng không biết bà Phương sẽ làm gì tiếp theo. Nhưng lần này Trung về nước cũng chính là do mẹ cô Thúy sắp đặt. Thực ra mẹ cô Thúy và mẹ Trung không hề mất liên lạc mà họ còn nói chuyện thường xuyên. Cách đây tháng trong một lần nói chuyện, mẹ Trung có nhắc tới Trung và cô Thúy. Bởi Trung vẫn còn quan tâm đến cô Thúy rất nhiều nên hay hỏi mẹ mình về gia đình cô Thúy. Là một người tinh ý, bà Phương dễ dàng nhận thấy Trung có tình cảm với cô Thúy, không những thế mà còn rất yêu con gái mình. Qua vài lần nói chuyện sau đó, bà Phương đã dùng lời lẽ, cũng như nói về cuộc tình không hợp lý của cô Thúy với một tay xã hội đen. Và bà Phương muốn nhờ Trung giúp bà tách cô Thúy ra khỏi chú Đại.
Tất nhiên là Trung nhận lời, bởi bản thân Trung chưa bao giờ quên cô Thúy cả. Dù cho bà Phương có không nhờ thì sau khi ổn định được công việc Trung cũng có ý định về nước để gặp lại người mà Trung thầm thương trộm nhớ. Bà Phương chỉ là một điểm tựa, là chất xúc tác để Trung hạ quyết tâm hơn mà thôi. Mọi sự việc sau đó đều được bà Phương một tay dàn dựng, từ việc giả bộ mất liên lạc với bố mẹ Trung, hay việc hai bên gia đình muốn Trung đến nhà bà Phương ở tạm một thời gian, những cuộc đi chơi đều được bà Phương tạo điều kiện cho Trung hết mức có thể. Kể cả việc đêm hôm nọ Trung đưa cô Thúy vào khách sạn bà Phương cũng biết, thậm chí mẹ cô Thúy còn ủng hộ việc hai người đi quá giới hạn. Nhưng là một người hiểu biết về tâm lý con người, Trung sợ rằng việc đó sẽ gây tác dụng phụ và Trung không làm.
Mọi chuyện đến thời điểm đó đều hoàn hảo khi Trung nhận ra cô Thúy đã thay đổi cách nhìn về mình. Qua những cử chỉ e thẹn, những điệu cười ngượng ngùng, Trung nghĩ mình sắp thành công, chỉ còn là vấn đề thời gian. Và thật sự suýt chút nữa cô Thúy đã phân vân tình cảm của mình giữa hai người đàn ông. Nếu như bố mẹ chú Đại không đến nhà cô Thúy vào trưa ngày hôm trước chưa biết chừng cô Thúy đã xiêu lòng khi chính cô chủ động mời Trung đến nhà ăn cơm. Việc mà bà Phương nghĩ rằng ông trời giúp mình không ngờ lại không phải vậy, cô con gái cứng đầu, bướng bỉnh của bà dù đau khổ nhưng vẫn quyết định chọn người mà cô đã yêu bấy lâu nay, mặc cho gia đình ngăn cấm, mặc cho bà Phương đem cái chết ra dọa.
Đến đây bà Phương đã thấy mình đã thất bại khi đánh đòn tâm lý về phía con gái mình. Để mối tình của cô Thúy và chú Đại tan rã chỉ có hai cách, một là cô Thúy từ bỏ và hai là chú Đại phải từ bỏ. Cách thứ nhất đã không thành công, tức là chỉ còn cách thứ hai. Tuy nhiên bà Phương không hiểu gì về chú Đại, đã nhiều lần bà Phương yêu cầu chú Đại tránh xa con gái mình nhưng không được. Bà Phương cũng là người từng trải, bà biết chú Đại là người cứng rắn, khó mà lay chuyển. Cách sống lại tư do trong môi trường xã hội nên hầu như việc dùng những đạo lý, sách vở sẽ không đem lại tác dụng. Trừ khi phải có bằng chứng, phải có một thứ gì đó khiến cho chú Đại phát điên, phát rồ và bộc lộ đúng bản chất của một kẻ giang hồ.
Và may mắn thay, trong tay bà Phương lại đang có thứ đó. Người phụ nữ cũng là mẹ cô Thúy đã quá nham hiểm, quá thâm độc, quá cay nghiệt.....Bà Phương luôn dự phòng những phương án khác, bà cũng đoán trước Trung và cô Thúy sẽ không xảy ra chuyện kia. Nhưng ngay từ khi bắt đầu, bà Phương đã thuê người theo dõi mọi hành vi, hoạt động của Trung và con gái mình mọi lúc mọi nơi. Bởi không chỉ Trung hiểu cô Thúy, mà bà Phương, người đẻ ra cô Thúy không thể nào không hiểu con gái mình được.
Nhấc điện thoại bà Phương gọi cho một ai đó:
- - Alo, bây giờ tôi cần những tấm ảnh đó. Lát sẽ có người qua chỗ cậu lấy và chuyển nốt thù lao cho cậu.
Tắt điện thoại bà Phương khẽ nói:
- - Xin lỗi con, nhưng mẹ làm thế này cũng là vì con mà thôi.
Tại nhà chú Đại, lúc này đã là h chiều. Mẹ chú Đại mặt mũi buồn rầu đang gấp một vài bộ quần áo cho vào chiếc vali nhỏ cho chú Đại. Bà hỏi chồng đang ngồi cạnh:
- - Nhìn nó mặt mũi vui vẻ mà tôi lại càng đau xót ông ạ.
Bố chú Đại đáp:
- - Hôm qua nó về nhà thông báo chuyện công ty đã lo liệu xong xuôi, ngày mai nó bay đi Nhật nói chuyện với đối tác bên đó, nếu họ chấp thuận vẫn nhập hàng thì mọi chuyện tốt đẹp. Chắc nó vẫn chưa biết chuyện tôi với bà đến nhà cái Thúy. Mà bà nhớ cũng đừng có nói gì bây giờ, cả tháng nay nhìn nó vất vả lắm rồi, người đã bé giờ còn gầy hơn.
Mẹ chú Đại thở dài não nề:
- - Vâng, tôi biết rồi....Chính vì không được nói nên tôi mới buồn thế này đây. Để con nó đi cho suôn sẻ vậy.
" Cốc...Cốc...Cốc."
- - Con vào được không mẹ ơi. - Giọng chú Đại đứng ngoài cửa phòng.
Mẹ chú Đại vội trả lời:
- - Vào...vào đi.
Chú Đại mở cửa tay dắt bé Hạnh bước vào trong rồi cười lớn:
- - Mẹ đang gấp quần áo cho con đấy à, mãi chiều tối mai con mới bay cơ mà. Lát cả nhà mình đi ăn tối bên ngoài nhé, con đặt bàn rồi. Tiện con mua cho bé Hạnh mấy cái váy....Ha ha, chú đi lần này chắc lâu đấy....Hạnh có nhớ chú không..?
Bé Hạnh cười tươi đáp:
- - Dạ có, mà chú đi nước ngoài có bay sang chỗ anh Nam không..? Chú chụp ảnh anh Nam gửi về cho con nhé.
Chú Đại thoáng buồn nhưng vẫn cười nói:
- - Anh Nam ở nước khác mà, chú sang Nhật không gặp được. Nhưng để anh Nam học xong chú sẽ bảo anh Nam gửi ảnh về cho Hạnh nhé. Nào nào, thơm chú Đại một cái lấy may nào.
Chú Đại cúi xuống, bé Hạnh khẽ thơm lên má chú Đại một cái. Hai ông bà nhìn hai chú cháu cũng mỉm cười nhưng khuôn mặt không giấu được nỗi buồn, mẹ chú Đại buột miệng hỏi:
- - Thế...thế con không gặp cái Thúy nữa à..?
Chú Đại xoa đầu bé Hạnh rồi trả lời mẹ:
- - Dạ, vội quá...Con cũng tính đi xuống đó nhưng gấp quá, vả lại chúng con vẫn nói chuyện với nhau mà mẹ. Con cũng bảo với Thúy rồi.
Mẹ chú Đại giật mình:
- - Thế...thế....nó...có nói gì...không..?
Chú Đại ngạc nhiên:
- - Nói gì ạ, chúng con vẫn bình thường mà....Mà chắc lâu không gặp nên Thúy nhớ con hay sao ấy, nói mấy câu tình cảm lắm.
Hai ông bà ngơ ngác nhìn nhau, lúc này bên ngoài có tiếng chuông gọi cửa:
" Kính...Coong....Kính...Coong..."
Bố chú Đại đứng lên nói:
- - Để bố ra mở cửa cho, bà nó xong thì cho Hạnh đi tắm nhé.
Mở cửa bước ra, bố chú Đại nhìn thấy một người giao hàng, anh ta cười tươi:
- - Chào bác, đây là nhà anh Đại phải không ạ....Có bưu phẩm, bác ký giùm cháu một chữ rồi nhận nhé.
Người giao hàng sau khi xác nhận chữ ký xong thì đưa ra một chiếc phong bao màu nâu cỡ lớn, loại chuyên dùng để đựng hồ sợ. Bên ngoài có ghi tên chú Đại, địa chỉ nhà, số điện thoại chú Đại nhưng không ghi là ai gửi. Bố chú Đại vừa đi vừa mở, ông thắc mắc:
- - Sao lại không ghi tên người gửi nhỉ, mà nhìn cũng không giống giấy tờ công việc. Có bao giờ hồ sơ, dự án gửi về đây đâu...?
Bước chân vào trong nhà cũng là lúc bố chú Đại mở phong bao đó ra, ông đứng chôn chân một chỗ khi bên trong đó, thứ ông lôi ra là những tấm ảnh mà lẽ ra nó không nên được gửi đến đây vào lúc này.