Edit: Taeyoungie
Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
Mặt trời lặn rất nhanh, khi gần đến nơi, sắc trời đã tối đen, trên bãi cát chỉ còn vài du khách vẫn còn hăng hái.
Tiếng sóng biển trong bóng đêm vô tận như được phóng to hết mức.
Bởi vì từ trường tinh cầu của Budagast có vấn đề nên đường chân trời có dải cực quang chuyển động.
An Phách Hòa có cảm giác kỳ diệu như đang đi dạo ở thế giới kì lạ.
Nếu chỉ có một mình, có lẽ cô sẽ hơi sợ.
Nhưng bóng người cao lớn không xa đằng kia, không hiểu sao lại cho cô thêm dũng khí.
Thật sự rất kỳ diệu, kiếp trước cô giữ danh hiệu Lâm phu nhân, cảm thấy mình có thể cùng Lâm Nam đi cả một đời, mà bây giờ anh không thuộc về cô nữa, có lẽ tương lai hai người chỉ là bạn bè bình thường, sau đó sống cuộc sống của riêng mình.
Nhưng khoảng cách giữa hai trái tim khi ấy, còn không được gần như giờ phút này.
Cô đi giày vào, tránh xa nước biển, cùng Lâm Nam sóng vai đi.
Đột nhiên có cảm giác kiếp này bình yên, An Phách Hòa nghĩ, nếu có thể không buồn không lo cả đời như vậy thì tốt biết bao.
Cô muốn nói gì đó với Lâm Nam, kết quả mở miệng lại theo bản năng thốt ra, “Chồng à…”
Đệt!? Không khí quá tốt, ngẩn ngơ một lúc lại quên mất mình đã trùng sinh!
“Phì… Khụ khụ.” Lâm Nam không uống nước, lại tự mình sặc nước bọt.
Mất một lúc anh mới điều chỉnh được hơi thở, liếc xéo An Phách Hòa, “Cậu bị bệnh gì thế?”
Cái này… Trước kia còn có thể nói dối Lâm Nam là mình thầm mến anh, bây giờ anh biết mình thích Triệu Cảnh, còn gọi anh là chồng, nhất định sẽ bị coi là biến thái! An Phách Hòa rưng rưng nhìn anh, “Thật xin lỗi… Gọi quen rồi.”
Lâm Nam, “…”
An Phách Hòa nói xong, sắc mặt Lâm Nam lập tức tối đi, anh không nói thêm gì nữa, nhìn thẳng phía trước, không nhanh không chậm bước đi.
An Phách Hòa nhận ra anh tức giận, cố gắng bì bạch đuổi theo anh, ngửa đầu nhìn anh.
Nhưng ánh mắt Lâm Nam kiên định nhìn về phương xa, không chịu chú ý đến cô chút nào.
Xương cằm của anh có độ nghiêng mạnh mẽ, cộng thêm sống mũi cao, ánh đèn xa xa hắt lên má anh, khắc họa rõ gò má của anh hơn, nhìn rất mạnh mẽ, rất đẹp.
Tại sao lại tức giận chứ? Mới lúc nãy còn rất vui vẻ mà.
An Phách Hòa cũng đành phải nhìn về phía trước, nơi xa có ánh đèn lấp lánh, cô không khỏi vui vẻ lên, nhỏ giọng thì thầm một tiếng, “Đến rồi à.”
Chợ đêm ở bãi biển là một phố ăn vặt bình thường, có điều được trang trí đèn lồng rất đẹp, giữa đường còn có một đống lửa, một đám người mặc quần đùi, bikini nhảy múa xung quanh.
Còn có người mặc trang phục cao bồi ở bên cạnh chơi đàn ghi-ta, ca hát góp vui.
Chẳng ra làm sao cả, nhưng rất náo nhiệt.
An Phách Hòa liếc mắt liền nhìn thấy sạp trái cây bày ở phía trước, đó là dừa xanh đặc sản, hồi trước An Phách Hòa từng mua trên mạng, phí ship rất đắt! Cô hưng phấn móc túi tiền… Sau đó phát hiện mình không mang túi tiền.
Đành phải nhắm mắt quay đầu cầu cứu Lâm Nam, lí nhí cẩn thận nói, “Vay ít tiền được không?”
Lâm Nam thở dài, bỏ tiền mua hai quả dừa xanh.
An Phách Hòa nhìn thấy vẻ mặt anh bình thường bèn bắt đầu mặt dày kéo anh đi dạo bốn phía.
Hai người ôm hai quả dừa, đi dạo mấy quầy hàng, đột nhiên một ông chú beta râu ria xồm xoàm nhảy ra chặn bọn họ lại, ông ta cười một cái, lộ ra hàm răng vàng khè, lắc lắc máy ảnh đeo trên cổ, “Cặp tình nhân nhỏ đi chơi à? Chụp kiểu ảnh lưu niệm đi.”
An Phách Hòa nhìn sang bảng hiệu ông ta dựng cách đó không xa, “Chụp ảnh tinh tế tệ” .
tinh tế tệ?! An Phách Hòa vội xua tay, kéo Lâm Nam định bỏ đi, đã sớm nghe nói loại thành phố du lịch này rất hay chặt chém, cô không ngu đâu!
Ai ngờLâm Nam vững như tảng đá, kéo một cái cũng không xê dịch gì, ngược lại bị anh kéo quay lại.
An Phách Hòa lảo đảo, đâm sầm vào người Lâm Nam, hơi khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
“Chụp đi.
Trang thứ tám trong nhật ký của cậu, muốn cùng bạn trai chụp nhiều ảnh, lưu lại kỷ niệm đẹp.”
Sao cậu nhớ kỹ thế hả! “Nhưng mà tận đó! Chúng ta chụp ở máy chụp ảnh tự động bên đường là được rồi! Hoặc là nhờ người khác dùng máy truyền tin chụp hộ.” An Phách Hòa sợ bị ông chú nghe thấy, cố gắng kiễng chân ghé vào tai Lâm Nam nói nhỏ.
Lâm Nam không trả lời, quay sang nhìn cô.
Vì An Phách Hòa kiễng chân, lúc này khoảng cách hơi gần, An Phách Hòa thậm chí có thể đếm được từng sợi lông mi vừa dài vừa đen của anh.
Bầu không khí này… Không đúng lắm thì phải!
Lâm Nam móc tiền trong túi ra, đưa cho ông chú một tờ xanh [] một trăm, dùng hành động để chứng tỏ “anh giàu anh có quyền”.
Sau đó kéo An Phách Hòa vào lòng, giọng cứng đờ, nói với ông chú đang cười tít mắt: “Chụp đi.”
[] Tờ xanh: Tiền có mệnh giá cao bên TQ, như kiểu polime bên mình ấy :
“Được rồi được rồi.” Ông chú chụp ảnh cười híp mắt đút tiền vào túi, giơ máy ảnh lên.
Mặt An Phách Hòa ngu ngơ, đã thanh toán rồi thì chụp cho đẹp vậy.
Cô vội vàng đưa tay thành hình chữ V, nhếch miệng cười đần đần.
Tách tách.
An Phách Hòa đã quở trách Lâm Nam suốt mười phút đồng hồ, “Tớ đã nói ông ta lừa đảo rồi mà, cậu xem ông ta chụp cái quái gì đây!”
Lâm Nam liếc qua tấm ảnh trong tay An Phách Hòa một cách rất có lệ.
Vì là ban đêm, ánh đèn không tốt, kiểu dáng máy ảnh của ông chú kia đã rất cũ rồi, hai người trong ảnh thật sự giống người da đen.
bg-ssp-{height:px}
An Phách Hòa kiễng chân, tay chữ V, cười đần.
Còn Lâm Nam cả mặt cũng không thấy, chỉ có một cặp mắt toả sáng trong bóng đêm, nhìn như một bức ảnh ma.
“Ờ… Chụp không đẹp, vứt đi.” Lâm Nam đưa tay cầm lấy ảnh chụp trong tay An Phách Hòa, nhét vào túi, “Đến ban ngày chúng ta chụp lại.”
An Phách Hòa thở hắt ra, từ trước đến nay Lâm Nam không bao giờ có khái niệm tiền bạc.
Kiếp trước tuy là tướng quân, nhưng Lâm Nam rất hào phóng với cấp dưới, luôn hỗ trợ kinh tế dài hạn cho người thân của chiến binh hi sinh, thế nên cái áo mới hơi rách một tí đã vứt đi mua mới rồi! Xài tiền như vậy, không tiết kiệm tiền sao được!
Đi dạo một vòng, An Phách Hòa nhìn trúng hai cái mặt nạ, nghe chủ quán nói đây là vật dùng để cúng tế của người Địa Cầu cổ, cầu phúc? An Phách Hòa giục Lâm Nam đeo lên, mặt nạ của anh là một con hồ ly màu trắng, đeo lên nhìn càng ngốc ngốc đáng yêu.
An Phách Hòa nhịn cười, đeo mặt nạ gấu trúc của mình lên, sau đó ngoác miệng cười thật to ở nơi Lâm Nam không nhìn thấy.
Cuối cùng hai người đeo mặt nạ, ôm quả dừa, ngồi trên bãi cát xem phim ngoài trời.
Là một bộ phim kinh dị D mới nhất, An Phách Hòa vừa mở mắt đã nhìn thấy một đứa bé mặt trắng bệch ở cạnh chân mình, mắt từ từ chảy ra nước mắt máu.
Vì không gian ngoài trời có giới hạn, An Phách Hòa thậm chí hơi không rõ đâu là cảnh trong phim, đâu là thật.
Dù sao đeo mặt nạ Lâm Nam cũng nhìn không thấy, cô bèn lén nhắm mắt lại, nghe chay.
Có lẽ là do ban ngày mệt nhọc, đi lâu nên giờ, cứ như thế ngủ thiếp đi.
Lâm Nam thấy phim này thật nhàm chán, kỹ thuật D cũng kém, quả nhiên là thành phố du lịch lừa đảo.
Anh muốn uống ngụm nước dừa, đột nhiên cảm thấy cánh tay nằng nặng, quay sang bên phải kiểm tra, trên vai mình có một con gấu trúc dựa vào.
Dạng phim này mà cũng ngủ được?
An Phách Hòa tỉnh lại trên lưng Lâm Nam, Lâm Nam cõng cô, bước nặng bước nhẹ thong thả đi trên cát.
Gió biển cuốn thành sóng đêm, khẽ thổi qua mặt An Phách Hòa, thoang thoảng mùi nước biển.
An Phách Hòa dụi dụi mắt mình, còn có hơi mơ màng, trong lúc nhất thời không kịp định hình xem mình ở nơi nào.
Giống như mỗi buổi sáng vẫn còn ngái ngủ, lại vẫn nằm dính trên giường, bước chân Lâm Nam khựng lại, rồi nhanh chóng đi tiếp.
An Phách Hòa nằm im một lát, suy nghĩ từ từ dừng lại, còn thấy má mình ươn ướt khó chịu.
Sau đó đột nhiên bừng tỉnh, chuyện gì đây?!
Lâm Nam! Lưng! Phim! Nước bọt! Một đống từ khóa lộn xộn loé lên trong đầu.
Cô vội giãy giụa cố nhảy xuống khỏi lưng Lâm Nam.
“Cậu cậu cậu… tôi tôi tôi… Thật xin lỗi!” Ngủ thiếp đi bị Lâm Nam cõng về thì thôi, lại còn chảy nước miếng, cổ áo Lâm Nam ướt hết rồi! “Sao không gọi tôi dậy? QAQ ”
Lâm Nam bình tĩnh, mắt không còn chút ác liệt nào, trong đêm này lại còn có chút cảm giác ấm áp, “Thấy cậu ngủ ngon quá, trang thứ năm hoàn thành.”
“Hả?”
“Trang thứ năm, cùng nhau xem một bộ phim.”
“Ồ…” Lâm Nam thật sự rất cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc hai người quay lại khách sạn đã mười một giờ đêm, An Phách Hòa thật sự mệt mức không muốn nhúc nhích.
Lâm Nam rất thích sạch sẽ, cầm quần áo ngủ chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa.
Trước khi vào còn liếc An Phách Hòa một cái đầy ý tứ, An Phách Hòa hiểu ý đeo mặt nạ lên, quay người ra khỏi phòng ngủ, lúc kéo cửa, cô còn thấy ánh mắt hài lòng của Lâm Nam qua khe cửa.
Coi cô là cái gì thế?!
Cô nằm trên ghế sa lon thở phào một cái, kéo mặt nạ lên qua đầu, lập tức gọi cho lão cha, một giọng nói thô kệch vang lên, “Xin lỗi, nếu như bạn nghe được tin nhắn này có nghĩa là tôi đang uống rượu hoặc là say rồi, vui lòng liên lạc lại sau.”
An Phách Hòa im lặng một lúc, đành phải kết nối với Joss, Joss vừa xem hết một video, lập tức bắt máy, mắt cô nàng đỏ ngầu, nước mắt nước mũi lẫn lộn, “Đúng là quá cảm động!”
“…” An Phách Hòa hơi hối hận.
Joss lau sạch nước mắt, lập tức tinh thần phấn chấn cười, “An thân yêu của tớ, chơi ở Budagast vui không? Nếu như không phải vì chương trình học của tớ chưa hoàn thành, tớ cũng muốn đi! Một mình cậu nhất định rất cô đơn, cục cưng đáng thương!”
Vì để tránh người khác hiểu lầm, An Phách Hòa không nói với họ mình đi cùng Lâm Nam.
Dù sao cô với Lâm Nam, nhìn kiểu gì cũng không giống những người có liên quan đến nhau.
“Ừm, biển ở đây rất đẹp.
Ban đêm đi chợ đêm, còn có thể nhìn thấy cực quang đó!” Nói đến chợ đêm, An Phách Hòa cũng hưng phấn lên, kéo mặt nạ xuống, “Cậu nhìn đi, đây là gấu trúc, sinh vật ở Địa Cầu cổ đó!”
“Hay thế!” Joss cũng rất thích thú nhìn mặt nạ gấu trúc, sau đó không khỏi chú ý tới cả phòng, “Một mình cậu ở phòng lớn như vậy à… Thật là lạ.”
“Khụ khụ khụ, ba tớ vẫn tốt đó chứ?” An Phách Hòa muốn chuyển chủ đề.
“Vẫn tốt, xế chiều hôm nay chú ấy được một beta rất xinh đẹp gọi đi ra đấy.” Joss nhỏ giọng nhiều chuyện, “Nhưng mà căn phòng của cậu thật sự rất kỳ quái…”
An Phách Hòa đỡ trán, đột nhiên nghe Joss hét ầm lên, “A ~~~~” Giọng này đúng là còn kinh dị hơn bộ phim kinh dị cô xem đêm nay.
An Phách Hòa nhìn theo ánh mắt của cô, bỗng nhiên quay đầu, và rồi được chiêm ngưỡng một cảnh kinh dị đêm nay.
Lâm Nam mặc áo ngủ, dây áo buộc lỏng lẻo, hơi phanh ra, lộ ra cơ ngực màu lúa mạch.
Một tay của anh nắm lấy tay nắm cửa, tay kia cầm khăn mặt lau tóc.
Nghe thấy tiếng thét chói tai, nhất thời đứng đờ tại chỗ.
“l-i-” Trước khi Joss kịp thốt thêm câu nào, An Phách Hòa nhanh tay tắt máy đi, sau đó lập tức tắt Internet, đóng nguồn điện.
Lâm Nam nhìn một loạt hành động như nước chảy mây trôi của cô, “…” Mình không được gặp người khác à?!