Edit: Pi sà Nguyệt
Lúc đi ngang qua mấy người Qatar, bọn họ ngừng việc nói chuyện mà đồng loạt nhìn về phía cô.
An Phách Hòa hơi run rẩy, không dám biểu hiện rõ ràng, cố gắng giữ hơi thở mình như bình thường rồi bước đi một cách bình tĩnh.
Mấy người Qatar kia chỉ thấy cô lạ mặt, hơn nữa dù mặc nhiều nhưng mùi hương quen thuộc, là mùi con rệp bình thường nên không nghĩ nhiều mà vui vẻ uống rượu tiếp.
An Phách Hòa dưới khăn quàng cổ mím môi, cố gắng tập trung tinh thần lực của mình, lo lắng đi cả đoạn đường.
May mà không ai phát hiện.
Cô đi tới tiệm thuốc, hang này lớn hơn các hang bình thường một chút, cửa có một cái bảng hiệu rách nát.
Cô khom người đi vào, ánh sáng bên trong không nhiều nhưng chủ động chu đáo để mấy cái đèn ở trên trần.
Chủ tiệm là một ông già, thị lực không tốt lắm nên mới đeo kính nằm trên ghế xem báo.
Ông ta thấy người đi vào nhưng không ngẩng đầu nhìn, chỉ ngửi một cái, “Tạp Tạp lại đên à? Muốn loại rẻ tiền nhất hả?”
An Phách Hòa cố ép cổ để làm giọng mình thấp đi, “Lần này lấy loại tốt nhất.”
Lúc này chủ tiệm mới ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, mũi hít hít mấy cái, nói với giọng điệu khẳng định, “Cô không phải là Tạp Tạp.”
“Tôi là người thân của Tạp Tạp, hôm nay hắn không khỏe nên tôi tới mua thuốc giúp.” An PHách Hòa nắm chặt cây súng dưới áo, có rất nhiều lỗ hông nên chỉ cần ông ta phát hiện thì cô đành phải… giết ông ta!
“Ồ.” An Phách Hòa đánh giá cao IQ của người Qatar quá rồi, ông già đứng lên, từ từ đi tới tủ thuốc rồi nhấn mạnh, “Thuốc kháng sinh tốt nhất phải mười đồng tiền thông dụng một ống đó!”
“Không vấn đề gì.” An Phách Hòa vứt một túi tiền thông dụng lên bàn, “Ông xem có thể mua được bao nhiêu.”
Ông lão lắc đầu, đếm ba mươi đồng trong túi, “Chỉ có ba ống thôi, mai sẽ có hàng mới, bữa sau đến lấy tiếp.”
Đáng chết! An Phách Hòa buồn bực lấy tiền xu lại.
Ông lão đặt thuốc kháng sinh lên bàn, An Phách Hòa đưa tay lấy.
Nhưng ông tay đè tay lại, không có ý buông tay cô ra.
An Phách Hòa ngạc nhiên nhìn ông ta, đôi mắt dưới mũ mở to.
Ông lão nhếch môi cười, để lộ răng vàng, đống râu trên miệng động động, “Tay cô đẹp đấy, còn cả mắt nữa, rất to, không giống con rệp Tạp Tạp kia chút nào.”
An Phách Hòa kinh hãi nhưng ông ta đã thu tay về khi cô chưa kịp phản ứng lại, “Nhưng mùi của cô nồng hơn Tạp Tạp nhiều, có lẽ do tiến hóa tốt hơn sao?”
An Phách Hòa không đáp, cầm lấy thuốc kháng sinh trên bàn bỏ đi.
Ông lão gọi với từ đằng sau, “Ngày mai nhớ đến đấy, thuốc này hiếm lắm.”
Ông ta nhìn An Phách Hòa gật đầu đi rồi mới hài lòng cầm báo đọc tiếp, cẩn thận nghĩ đến bản tin tìm người rồi nở nụ cười xấu xa.
An Phách Hòa cảm thấy ánh mắt ông lão kia rất kì lạ, cô nghĩ đến tay của mình… Nhiều hơn Tạp Tạp một đốt ngón tay, nhưng cô không thể chặt tay mình được.
Có điều cô chưa thể về được, cô phải mua chút đồ ăn.
May mà tiệm tạp hóa cách tiệm thuốc không xa, đi một lát đã đến.
Lần này là một người phụ nữ xinh đẹp.
Có lẽ bình thường Tạp Tạp quá keo kiệt, người phụ nữ không quen với hắn nên chỉ liếc nhìn An Phách Hòa một cái rồi bất mãn nói, “Mấy người không có tiền thì đừng đến.”
“Có thuốc dinh dưỡng không?” An Phách Hòa không ngẩng đầu nhìn cô ta.
“Ha, mua thuốc à? Sáu đồng một ống.” Người phụ nữ không kiên nhẫn, từ xa đã ngửi thấy mùi nghèo túng rồi, cái tên này mấy ngày không tắm rồi thế?
“Rẻ hơn thì sao?” An Phách Hòa không ngờ thuốc dinh dưỡng lại đắt vậy, nhưng Lâm Nam cần bổ sung dinh dưỡng thì mới nhanh khỏe được.
“Rẻ hơn à? xu một ống.” Người phụ nữ cầm rương ra, chỉ sáu ống.
An Phách Hòa lấy tiền trong túi ra đếm.
“Lấy tôi bốn ống tốt, hai ống rẻ.”
Đột nhiên cô thấy trái cây người phụ nữ để bên cạnh, “Cái này… cái này bán thế nào?”
“Đồ không đáng tiền, một xu ba quả.” Người phụ nữ đổ trái cây ra, có mười mấy quả, “Nếu cô lấy hết thì ba xu.”
An Phách Hòa vui vẻ cầm lấy, “Thế tôi lấy năm ống thuốc dinh dưỡng tốt nhất và hết đống trái cây này.”
Tích trữ của Tạp Tạp có hạn, lần này cô đã dùng hết một nửa, cô phải giữ lại để mua thuốc, không thể lãng phí được, cô ăn trái cây là được rồi.
Lần ra ngoài này khá thuận lợi, An Phách Hòa về hang thì kéo khăn quàng xuống thở dốc.
Vì căng thẳng nên người cô chảy mồ hôi không ngừng, bây giờ cả người cô chỉ toàn mồ hôi.
Dịch thể khô ráo lúc trước bắt đầu dính nhớp khá khó chịu.
Nhưng cô nhìn đống thuốc và đồ ăn vừa mang về, lại nhìn Lâm Nam thì thấy mọi thứ đều đáng giá.
Bốn ngày, ngoài lúc buổi tối ra thì cô đều đi bào tuyết để rồi đợi nó hóa lỏng, sau đó đút cho Lâm Nam uống.
An Phách Hòa bốn ngày chưa ra ngoài.
Thuốc của Lâm Nam đã dùng hết, thuốc dinh dưỡng cũng uống sắp hết, trạng thái cơ thể của anh không chuyển xấu đi, thậm chí còn tốt hơn nhưng anh vẫn chưa tỉnh.
An Phách Hòa biết phải dùng thêm mấy ống thuốc nữa anh mới tỉnh được.
Cô không phải không muốn ra ngoài, nhưng bây giờ cô đang gặp vấn đề lớn…
Cô chuẩn bị động dục rồi.
Nó sớm hơn thời gian dự tính một tháng, không biết do bị đánh dấu tạm thời thúc đẩy hay do kinh nghiệm đột biến nên cô mới phải đối mặt với kỳ động dục sớm như này!
Tối qua cơ thể cô nóng đến mức không chịu được.
Cô chỉ có thể bò ra ngoài chôn mình trong tuyết, đợi mấy tiếng sau, cảm giác nóng người kia biến mất nhưng người cô cũng lạnh cứng đến mức không động đậy được.bg-ssp-{height:px}
Bsrn năng sinh tồn đã giúp cô bò về lại hang động.
Cô nằm sấp ở xa, vừa thở vừa nhìn Lâm Nam nhưng không dám đến gần cô, bởi vì tới gần thì cảm giác động dục sẽ mạnh hơn.
Thuốc ức chế mà Clythen cho lúc trước vẫn còn.
Cho dù nguy hiểm cỡ nào cô cũng phải ra ngoài thêm lần nữa, cô phải mua thuốc và ống chích trước khi mọi thứ trở nên nghiêm trọng hơn.
Cô mặc lại đồ như hôm trước, thi dịch mà Tạp Tạp để lại trên người cô cũng nhạt dần.
Lần này cô phải mua đủ vật liệu để khiến Lâm Nam tỉnh lại.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này An Phách Hòa đến tiệm thuốc mà không gặp bất cứ sự cố gì.
Cô lấy hết tiền trên người mình để lên tủ, cô không còn đường lui nên giọng nói thẳng thắn hơn nhiều, “Có bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.”
Người đàn ông ngẩng đầu đánh giá cô với đôi mắt vẩn đục, “Sao đến muộn thế?”
An Phách Hòa nhướn mày, lắm chuyện thật, cô giải thích qua loa, “Có việc.”
Ông lão không nói gì mà lấy hộp thuốc từ dưới tủ ra.
An Phách Hòa nhìn lướt qua, có mười ống.
Cô cẩn thận cầm lấy thuốc, xoay người đi ngay lập tức.
Ánh mắt của người kia rất lạ.
Đợi Lâm Nam tốt hơn thì bọn họ phải chuyển vị trí khác.
Gió tuyết hôm nay lớn hơn bình thường, An Phách Hòa kéo quần áo che kín, cúi đầu đi về trong gió tuyết.
Trên mặt tuyết xuất hiện đôi giày màu đen cản đường cô, “Người mới à?”
An Phách Hòa nắm chặt cây súng dưới lớp áo, cô ngẩng đầu để lộ đôi mắt sáng giữa mũ và khăn quàng cổ, trong mắt xuất hiện chút tàn nhẫn.
Người trước mắt bị cô dọa lùi về sau một bước, “Tổ trưởng An?”
An Phách Hòa cứng đờ, đây là người cô có mơ cũng không ngờ sẽ gặp tại đây, “Ryan?”
Ryan mặc áo khoác màu đen, vui vẻ nhìn An Phách Hòa rồi xông lên cầm tay cô, “Tổ trưởng, sao chị lại ở đây?”
An Phách Hòa quan sát hắn, “Sao cậu lại ở đây?”
“Lúc về em bị người Qatar bắt lại làm tù binh.
Em thừa dịp họ dừng ở đây rồi lén trốn.
Em là beta, bọn họ không phát hiện em là người đế quốc.” Ryan kéo An Phách Hòa sang một bên, cẩn thận nhìn bốn phía rồi nhỏ giọng trả lời.
“Sao tổ trưởng cũng ở đây thế?”
Ánh mắt Ryan trong suốt, An Phách Hòa nhìn hắn chằm chằm, thấy không có ai xung quanh, cô rút tay ra, “Nói dài dòng lắm, không bằng chúng ta tìm chỗ an toàn nói chuyện?”
Ryan gật gù hưng phấn, bước theo sau An Phách Hòa về hang động.
Trước khi vào động, An Phách Hòa cố ý đi chậm vài bước để đi sau Ryan.
Ryan khom lưng đi vào, lúc thấy Lâm Nam thì sững sờ, “Vị hôn phu của chị….
Sao vậy?”
Vừa nói xong thì một vật cứng lạnh lẽo đã chạm vào gáy hắn, An Phách Hòa lạnh lùng nói, “Người Qatar?”
“Tổ trưởng, chị nói gì thế?” Ryan ngơ ngác định xoay người.
An Phách Hòa lập tức đá vào xương đầu gối của hắn, cảm giác đau nhức xuất hiện khiến hắn nằm ngã dưới đất.
An Phách Hòa dùng người và tay giữ chặt hắn, tay khác cầm súng nhắm vào trán hắn.
“Tổ trưởng, chị định giết em ư?” Ryan khó tin.
Mặt An Phách Hòa bị giấu trong bóng tối nhưng sát khí và động tác không chút tình cảm kia của cô đã thể hiện rõ quyết tâm của cô rồi, “Cậu lừa tôi! Nếu như cậu trốn ở đây thì sao mặc đồ sạch sẽ thế được? Người Qatar không ngửi thấy mùi cậu ư? Chỉ có người đế quốc không ngửi thấy mùi thối của sâu rệp mà thôi!”
Con mắt màu đỏ hồng của Ryan sáng lên, trở thành một đồng tử dựng thẳng cực kì dị, nó tỏa ra ánh sáng như mắt động vật vậy.
Hắn nhếch môi, trên mặt mang chút tà khí không hợp với gương mặt ngây ngô ngày thường, “Chị đoán đúng rồi.
Đáng tiếc còn có việc chị chưa rõ đấy.”
An Phách Hòa cười, “Tôi không cần biết!”
Đang nói chuyện, cô bấm cò súng để bắn giữa trán Ryan.
Nhưng cùng lúc, khi đạn bắn ra, cô ngã nhào xuống đất theo quán tính, viên đạn cũng bắn vào đất.
An Phách Hòa, “??!!”
Cô không biết chuyện gì xảy ra nhưng Ryan lại xuất hiện đằng sau, xoa vai cô đồng thời dán sát vào người cô, cô có thể cảm nhận được hơi lạnh hắn phả vào người cô.
Cô nên cảnh giác từ trước! An Phách Hòa vỗ đầu đầy buồn bực.
Nhưng mọi thứ đã chậm rồi, giọng nói của hắn lạnh như tuyết, “Chuyện chị không biết là việc tôi là nhị hoàng tử của Qatar, người thừa kế của ngôi vị hoàng đế, thưa tổ trưởng thân mến của tôi.”