Edit: Vô Phong
"Ngày đó cô thật nhiệt tình, có muốn xem lại chút ảnh hay không?" Hắn dùng ngón tay vuốt ve cằm của mình, mang theo chế nhạo.
Vu Linh San trợn to hai mắt, "Anh nói tôi đáp ứng kết hôn liền. . . . . ."
"Tôi có thể lừa cô."
Vu Linh San tức giận muốn đi, Lục Hiên Vũ liền kéo tay của cô, "Ngoan ngoãn nghe lời, nếu không tôi liền phóng to treo đầy cả phòng."
"Anh, anh, anh. . . . . ." Cô không thể không lần nữa ngồi xuống, cô thật sự rất tức giận, rất muốn xé nát hắn, hắn thật sự quá ghê tởm.
Trong lòng Lục Hiên Vũ cười thầm cô thật là dễ gạt, miễn cưỡng dựa vào thành bồn tắm ngoắc ngoắc tay về phía cô, "Tới đây, hôn tôi." Hắn chỉ chỉ chính khóe môi mình, khẽ câu môi hướng về phía cô nhíu mày.
Cô vẫn có chút uất ức, "Rõ ràng là anh muốn tôi gả cho anh . . . . . . Tại sao đến hôm nay đều là lỗi của tôi?"
"Vốn chính là lỗi của cô, nếu như không phải do thứ thuốc kia của cô, chúng ta có thể đến mức độ như hôm nay sao?" Hắn kiên trì nhận định tất cả đều là lỗi của cô, nếu không phải do cô, bọn họ cũng sẽ không có cảnh tượng ngày hôm nay, nhưng bây giờ biến thành bộ dáng này, tựa hồ cũng không tệ.
Vu Linh San có chút bất đắc dĩ lại gần, có chút tức giận hôn lên môi hắn một cái, cô nghĩ, cô nhất định là đời trước nợ hắn, mới có thể bị hắn nắm mũi dẫn đi, rõ ràng bị làm nhục vẫn còn phải ngoan ngoãn nghe lời.
Lục Hiên Vũ thật sự là một tên đàn ông được voi đòi tiên điển hình, hôn miệng, còn muốn cô hôn cổ của hắn, hôn cổ, còn muốn cô hôn lồng ngực của hắn, một đường hôn xuống, hắn chỉ vào nơi cứng rắn mạnh mẽ của hắn nói: "Hôn nó."
Vu Linh San ngây cả người, kiên quyết lắc đầu, vô luận hắn uy hiếp như thế nào cô đều không chịu, Còn có, cô xấu hổ. . . . . . Hắn cư nhiên cứ như vậy chỉ vào một chỗ nào đó để cho cô nhìn.
Nhớ tới những cảnh tượng trong đoạn phim kia, cô hàm chứa chỗ của hắn, phóng đãng lại hư hỏng lắc lắc cái mông của mình, suy nghĩ một chút đã cảm thấy mình cũng muốn điên rồi.
Cô bắt đầu không ngừng an ủi mình, lần đó là bởi vì cô bị uống thuốc, mới làm những việc cô không muốn, hôm nay cô chính là rất thanh tỉnh, cô mới không cần làm cái loại chuyện làm mình uất ức đó.
Lục Hiên Vũ thấy thái độ kiên quyết của cô cũng không vội vã ép cô, lôi cô đến trong ngực, "Vu Linh San, bất kể cô có nguyện ý hay không, cuộc sống tương lai cô phải cảm thấy quen thuộc đối với chuyện như vậy."
Hắn lấy rất nhiều sữa tắm đổ vào trong lòng bàn tay mình, thấm ướt nước, bắt đầu thay cô bôi thân thể, vừa bôi vừa lạnh giọng nói: "Bởi vì chúng ta mới vừa kết hôn, cô còn quá xấu hổ, tạm thời tôi có thể dùng nhiều chút tâm ý! Hiện tại tôi giúp cô tắm trước." Sữa tắm giống như thuốc bôi trơn, trên người cô đánh ra rất nhiều bọt biển, tay của hắn rất có kỹ xảo hoạt động trên người cô, trêu chọc, xoa nắn.
Cô chỉ cảm giác mình thân thể mình nóng dần lên theo sự vuốt ve của hắn, cắn nuốt ý chí của cô, khi ngón tay hắn chẳng biết lúc nào vỗ về chơi đùa nơi tư mật của cô thì ý thức cô đều bỏ xuống rồi, thoải mái rên lên. . . . . . . , "Không cần. . . . . . Không cần. . . . . ."
"Không cần sao? Trước hết dừng lại vậy, được không?" Lục Hiên Vũ ngưng tay, trong dự liệu nhìn thấy bộ dạng chưa thỏa mãn dục vọng của cô, trong đôi mắt đen như mực xinh đẹp có mấy phần thất vọng, không khỏi cao ngạo cười một tiếng, "Xem ra cô rất cần tôi."
Hắn kéo cô nhích lại gần mình, dùng đầu gối chậm rãi tách hai chân khép chặt của cô ra, nâng lên trên một chút, làm cho nơi ướt át lõa lồ của cô lộ ra trước mặt hắn, Vu Linh San có chút xấu hổ ai oán một tiếng, "Không cần."
Lục Hiên Vũ nhìn chằm chằm hoa huyệt của Vu Linh San, ánh mắt đen chìm mấy phần, nhẹ nhàng nói: "Nơi xinh đẹp như vậy, làm ông xã tại sao có thể không nhìn?"
Hắn giật lấy một chiếc khăn lụa màu đen ở bên cạnh, có thể trôi lơ lửng ở trong nước, nhưng khi chạm tới có chút thô ráp, hắn dùng chiếc khăn lụa thô ráp kia chạm vào nơi nhạy cảm yếu ớt của cô, hành hạ thần kinh của cô.
Vu Linh San có chút cảm thấy hơi đau, lại có một loại cảm giác khác thường, cô không khỏi bắt đầu vùng vẫy, Lục Hiên Vũ không thuận theo, càng mở rộng hai chân của cô, dùng khăn lụa bắt đầu từ trên xuống dưới cọ xát hoa môi của cô.
Hắn khẽ nheo mắt lại, tựa như đang quan sát một kỳ trân dị bảo, động tác của hắn rất dịu dàng, rất nhẹ, hoa môi của cô từ từ sưng đỏ dưới sự hành hạ của hắn, sung huyết, hắn hơi nhếch lên môi, lại đem khăn lụa trên tay hạ thấp xuống một chút, đến gần hoa nhị xinh đẹp kia, địa phương nhạy cảm như vậy, dưới sự hành hạ của hắn cũng bắt đầu sưng đỏ không chịu nổi, bắt đầu run rẩy.
Cả người Vu Linh San đều co rúm lại, có chút đau, rồi lại càng phát ra nhạy cảm, "Không, không cần. . . . . ."
"Cô muốn, phải không?" Hắn nhẹ nhàng cười, chiếc khăn lụa màu đen này thật xứng với da thịt của cô, càng làm nổi bật, càng phát ra mê người rồi, hai ngón tay thon dài của hắn đột nhiên vươn ra nặng nề nắm được hoa châu của cô, hung hăng bấm xuống. . . . . .
"A. . . . . . A. . . . . ." Mãnh liệt co rút. . . . . Xuyên qua toàn thân cô. . . . . .
"Thật đúng là nhạy cảm." Lúc này, Lục Hiên Vũ càng phát ra âm trầm, âm điệu lạnh nhạt mang theo nồng đậm hài hước.
Vu Linh San có chút cảm thấy xấu hổ, bên này kêu không cần, rồi lại như vậy hưởng thụ vui sướng hắn cho cô, cô nhắm mắt lại không muốn mở ra.
Nhưng Lục Hiên Vũ lại không nghĩ buông tha cho cô, hắn nói: "Cao trào, đẹp như thế, nhưng cô lại không nhìn thấy, thật đáng tiếc! Cô mở mắt ra, nhìn lại một lần."
Hắn thấy cô vẫn nhắm mắt, cười lạnh một tiếng, "Không nghe lời? Tôi có thể làm lần thứ ba, cho đến khi cô nhìn thấy rõ ràng, sao?"
Lông mi của cô khẽ run, chậm rãi mở mắt ra, hai chân của cô bị tách ra rất rộng, hoa huyệt không ngừng đóng mở, trên ao nước có một tầng chất lỏng trong suốt, hình như, hình như là. . . . . . Cô không dám nghĩ tới.
Đôi tay thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng vuốt ve, cánh hoa dưới hạ thân kia nhạy cảm không chịu nổi, chiếc khăn lụa hắn cầm trên tay lúc này cô mới thấy rõ ràng, đây chính là thứ vừa rồi mang tới cho cô vui sướng, phía trên chiếc khăn có một cái gì đó gồ lên, lúc này hắn giống như đang đùa bỡn cô, càng không ngừng dùng thứ gồ lên trên khăn lụa giày xéo, kích thích hoa nhụy của cô, hoa nhị đỏ au đã bị chơi đùa đến sưng đỏ không chịu nổi rồi.
Vu Linh San chỉ có cảm giác toàn thân mình đều đang run rẩy, tình cảnh như thế kích thích thân thể của cô càng phát ra kỳ quái, nơi đó tựa hồ có cái gì đó bị kích thích nhô lên, cô cúi đầu nói, thanh âm kia giống như đang gọi mèo con, "Lục, Lục Hiên Vũ. . . . . . Anh có thể không thể không cần đùa bỡn tôi như vậy, tôi, tôi thật khó chịu."
"Dĩ nhiên không được, tại sao tôi có thể dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy chứ?" Hắn tiếp tục dùng khăn lụa thô ráp hành hạ cô, cô càng phát ra khó chịu, chỉ cảm thấy có con mèo đang gãi lòng của cô, toàn thân cô cũng nhạy cảm tới run rẩy, muốn chạy trốn nhưng lại không thể khống chế đưa chính thân thể mình đến trước mặt hắn cho hắn trêu đùa, phía dưới đã nước tràn thành lụt.
Hắn luôn nhẹ nhàng đụng một cái liền rời đi, trêu đùa khiến cho cô rất muốn, rất muốn được an ủi.
"San San, cô thật đúng là không ngoan! Mở mắt ra nhìn, nếu không tôi sẽ đổi một cách mới để trừng phạt cô." Tay của hắn không biết từ lúc nào chuyển động đi lên, dừng trước nụ hoa đang dựng đứng của cô, dùng sức nhéo nhéo đầu ngực cứng rắn của cô.
Không cần. . . . . ." Vu Linh San khàn giọng kêu lên một câu, một cỗ kích thích cường đại làm cho cả người cô không ngừng run rẩy.
Cô ngoan ngoãn mở mắt, thấy toàn thân cô tràn ngập màu đỏ, nơi mẫn cảm nhất không chịu nổi lầy lội một mảnh không ngừng đóng mở, tựa hồ đang cầu xin cái gì, hắn dường như tuyệt không dự định buông tha cho cô, đôi tay chuyển động trên nơi trên người cô, thần trí của cô hoàn toàn biến mất, nói thật nhiều lời cầu xin tha thứ.
Nhưng Lục Hiên Vũ chính là không buông tha cho cô, tựa hồ muốn trả thù cái gì, từng lần từng lần trêu chọc cô, cô vừa mới nếm thử chuyện tình dục không lâu, làm sao có thể chịu đựng sự giày vò của hắn? Nước mắt cũng không kiềm được rơi xuống, "Van cầu anh, tôi sai lầm rồi, tôi sai lầm rồi, buông tha cho tôi có được không?"
"Hiểu rõ sai rồi?" Đôi môi mỏng của hắn nhếch thành một đường.
"Tôi sai lầm rồi, tôi sai lầm rồi, bỏ qua cho tôi, ô ô. . . . . ." Ngày thường, Vu Linh San là một quỷ linh tinh, tự tin và cao ngạo, làm sao nói qua lời như vậy? Nhưng lúc này, khi hắn trêu chọc, lý trí của cô thật sắp hỏng mất.
Ngón tay của hắn đột nhiên theo chất lỏng ướt át xâm nhập vào hoa huyệt ấm áp của cô, không ngừng rút ra đưa vào, ngón tay linh hoạt của hắn trong cơ thể cô như cá gặp nước, đột nhiên đè xuống một điểm nhô ra từ hoa huyệt, lật ngược đè lại, chiếc động của cô mở lớn, cả người lay động càng kịch liệt, đột nhiên cao giọng thét chói tai, "Không được, không được, tôi, tôi muốn đi toilet. . . . . ."
"Không, đây là dấu hiệu cô sắp vui sướng." Hắn vừa dứt lời, cô đã cảm thấy có thật nhiều chất lỏng từ trong cơ thể cô bão tố tràn ra, rất nhiều, nhiều đến mức cô vui sướng phát điên, nhưng cũng đồng thời biết mình làm ra một chuyện rất mắc cỡ, vì vậy cô không nhịn được bật khóc, vẫn còn rất lớn tiếng, "Tôi không cần. . . . . . Tôi không nên như vậy. . . . . ."
"Cho nên tiếp theo phải ngoan ngoan nghe lời, nếu không, tôi sẽ khiến cho cô làm chuyện xấu hổ hơn." Hắn không nói chân tướng cho cô biết, chỉ là muốn tiếp tục đùa bỡn cô, để cho cô ngoan ngoãn phối hợp.
Cô mới vừa vặn hưởng thụ chuyện tình dục không lâu, không cách nào chịu được khoái hoạt lớn như vậy, có chút không chịu nổi ngất đi.
Môi Lục Hiên Vũ mím lại mang theo nụ cười đắc ý, hắn bế cô lên, dùng nước tắm rửa sạch sẽ cho cô, ôm cô đến trên giường, trong mắt mang theo một tia khát máu, "Vu Linh San, tối nay bây giờ mới bắt đầu."
Hắn đặt cô đến trên giường, lấy hai chân của cô đặt lên trên vai của mình, sờ qua hoa huyệt của cô một chút, "Ướt như vậy, xem ra cô đã không thể chờ đợi, phải không?" Dĩ nhiên không kịp chờ đợi còn có hắn!
Hắn trêu chọc cô lâu như vậy, để cho cô thoải mái đồng thời mình nhịn được thật là khổ cực, hắn hướng về phía trước dùng sức đem dục vọng đã sưng to như con rồng của mình đẩy vào bên trong thân thể cô, cảm giác chặt chẽ kia. . . . . . . hắn không khỏi hít một hơi thật sâu.
Chậm rãi rút ra, lại dùng sức đi vào, đảo quanh bên trong thân thể cô, lần nữa xông vào một độ sâu, trong cơ thể cô không ngừng khuấy động, nghiền nát.
Vu Linh San vừa mới bất tỉnh lại chậm chạp mở mắt, liền thấy được khuôn mặt anh tuấn của Lục Hiên Vũ, lúc này hắn khêu gợi muốn chết, cô chỉ cảm giác hạ thân mình không ngừng co rúc lại.
"Cô chặt đến muốn mạng của tôi." Hắn buông chân cô xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn, lúc này ánh mắt cô mê ly, bộ dáng nhu thuận, hắn nhìn thực thích, liền muốn nặng nề hôn lên, cùng môi lưỡi của cô dây dưa, hắn càng không ngừng ngang ngược trong thân thể cô, đôi tay vân vê nhào nặn trên người cô. . . . . Tạo thành từng dấu từng dấu màu đỏ.
Một đêm này, cô rõ ràng cảm nhận được sự điên cuồng của hắn, thân thể bị một luồng sóng điên cuồng đánh tới, cắn nuốt, một đêm này đối với cô mà nói, rất dài, trong ký tức đều là một loại cảm giác bủn rủn lại thỏa mãn hưng phấn.
Sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại, cô cảm thấy mình mệt mỏi muốn chết, mắt cũng không mở ra được, may mắn cô xin nghỉ một tuần để kết hôn, hôm nay không cần đến lớp.
Cô cảm giác hắn rời giường, cô lại mắt mở không ra, thời điểm cô gả đi nghe được mẹ nói, con gái sau khi kết hôn không thể thức dậy muộn hơn chồng, phải sớm rời giường một chút, trang điểm đẹp, sau đó sẽ thay hắn làm xong cơm.
Cô qua loa đáp ứng mẹ, nhưng hôm nay mới là ngày đầu tiên, cô cũng không muốn làm.
Bộ dáng khi dễ cô của hắn, tại sao cô còn phải nấu cơm tới lấy lòng hắn? Cô mới không cần! Cô lật người, mơ mơ màng màng lại ngủ mất.
Đợi lần nữa cô tỉnh lại, cũng cảm thấy tinh thần dồi dào rất nhiều, Lục Hiên Vũ vừa vặn mở cửa phòng tiến vào, đi về phía cô, vỗ vỗ gối đầu bên cạnh cô, mang theo vài phần hài hước, "San San đáng thương, tối ngày hôm qua cư nhiên hại cô mệt mỏi như vậy . . . . . ."
Cô có chút ngượng ngùng lần nữa nhắm hai mắt lại, xoay đầu sang một bên, không muốn đáp lời.
Nhớ tới chuyện mặt đỏ tim đập tối qua, trong lòng lại bắt đầu bồn chồn, một cái tay không đứng đắn đè lên ngực cô, "Ai, nhịp tim vô cùng nhanh, thật còn đang ngủ sao?"
Lục Hiên Vũ nói xong trực tiếp vén chăn mỏng trên người Vu Linh San lên, để cho thân thể xanh xanh tím tím của cô lộ ra ngoài không khí, ấn ký hoa mỹ trên người cô nở rộ như những bông hoa xinh đẹp, trong mắt hắn xuất hiện vài phần thần sắc đắc ý, nhìn cô tựa như đang quan sát một tác phẩm nghệ thuật.
Vu Linh San xoay người đi tới bên cạnh, gấp gáp tìm y phục của mình mặc vào, nhưng tìm tới tìm lui, trên đất không có gì cả, không thể không vòng qua hắn, nghĩ đến trong tủ quần áo lấy.
Hắn đắc ý cười tiếng cười, "Y phục cầm đi giặt, đừng mặc quần áo nữa, bộ dáng như vậy đẹp mắt." Hắn nhìn cô đi lại, bộ ngực sữa đung đưa, hai chân của cô thẳng tắp thon dài, rất đẹp cũng rất hấp dẫn.
Vu Linh San chỉ cảm thấy lúng túng, cô vẫn không cách nào để mình loã lồ trước mặt người đàn ông được gọi là chồng này, cô chạy tới tùy ý tìm một cái áo ngủ mặc vào, sau khi mặc vào đi phòng tắm rửa một phen.
Thời điểm đi ra ngoài, liền nhìn thấy trên bàn bày bữa sáng, dáng vẻ mặc dù thoạt nhìn cũng không được khá lắm, bất quá cũng phong phú, đối với này cái bụng đã đói kêu vang của cô mà nói, không thể nghi ngờ chính là một bữa tiệc lớn, cô không khỏi kinh hãi nói: "Oa, người giúp việc nhà anh tới sớm như vậy." Nói xong cũng ngồi xuống cầm lấy đôi đũa.
Lục Hiên Vũ cổ quái liếc mắt nhìn cô một cái, thần sắc ấm ức, "Thứ nhất, bây giờ đã không còn sớm, bây giờ là một giờ chiều; thứ hai, bữa sáng này là tôi làm; thứ ba, buổi sáng cô không bò dậy nổi, không làm bữa ăn sáng còn chưa tính, bất quá xin cô nói trước với tôi một câu: "Thiếu gia, mời anh."
Vu Linh San đang cầm một ly sữa tươi chuẩn bị uống thì nghe được những lời này, thiếu chút nữa làm cô phun sữa ra ngoài, "Thiếu gia? Phốc, anh không nói đùa chứ?"
Hắn ngồi xuống trước bàn, một bộ thiếu gia cao quý, bên môi dẫn theo một tia cười xấu xa, miễn cưỡng nói: "Vu Linh San tiểu thư, vì chúng ta có một cuộc sống vợ chồng ngọt ngào hạnh phúc, tôi đã mời những người giúp việc tạm thời rời đi, về sau rất nhiều chuyện cô đều phải tự thân tự lực, vì hưởng thụ cuộc sống này tốt hơn, cô gọi tôi là thiếu gia tương đối thích hợp."
"Ở đâu có vợ gọi chồng là thiếu gia, rất buồn bực có được hay không?"
"Vậy cô gọi tôi là ông xã cũng tốt, tôi rất nguyện ý."
Tôi có thể đều không gọi không? Cô ở trong lòng lặng lẽ nói.
Thời điểm ăn điểm tâm, Vu Linh San phát hiện người đàn ông trước mắt này ăn cơm cũng quá có quy tắc, giống như quý công tử diễn trên TV, quá mức có giá trị thưởng thức.
Cô a một tiếng, đột nhiên dịu dàng mà gọi một tiếng ông xã, thấy đối phương sợ hết hồn, một bộ sắp phun ra, đột nhiên cười to, tựa hồ rất vui vẻ.
Lục Hiên Vũ cơm nước xong, lạnh nhạt nói: "Điểm tâm là tôi làm, hiện tại cô rửa chén."
"Tại sao?"
"Tôi không thích rửa chén." Hắn nói xong xoay người muốn đi tới thư phòng, hắn cũng xin nghỉ kết hôn, mặc dù không đến công ty, nhưng vẫn muốn thông qua máy tính trong nhà nắm bắt một chút tình hình.
Công ty hôm nay cũng không có chuyện quá quan trọng cần hắn định đoạt, chỉ có vài thứ giấy tờ phải ký. Đang lúc hắn còn muốn xem những thứ khác, đột nhiên nghe được trong phòng bếp truyền đến một trận tiếng vang, vội vàng đứng dậy đi qua nhìn một chút, liền thấy Vu Linh San tay chân luống cuống dọn dẹp mảnh vụn trên mặt đất.
Hắn không khỏi hỏi một tiếng, "Chuyện gì xảy ra?"
Vu Linh San sợ hết hồn, vội vàng đứng lên che giấu những mảnh vụn kia, ánh mắt thuần khiết như con nai con, mang theo vài phần hoảng sợ, "Không có chuyện gì, chuyện gì cũng không có."
Lục Hiên Vũ chê cười một tiếng, "Cô không biết có một cách diễn đạt gọi là giấu đầu hở đuôi sao?" Hắn đến gần cô, đẩy cô qua một bên, tự tay lấy những mảnh vụn trên đất ném vào thùng rác, ngay sau đó xoay người, nhìn cô hồi lâu thở dài một cái, "Tôi cảm thấy cô trừ bỏ lấy lòng tôi ở trên giường, thật sự là cái gì cũng tệ."
Vu Linh San nhất thời nói không nên lời, ngây ngốc đứng đó, nhìn hắn rửa sạch từng chiếc chén đĩa, không khỏi có mấy phần hảo cảm với hắn.
Mặc dù hắn xem ra cũng không phải là rất biết việc nhà, nhưng hắn biết làm bữa ăn sáng, cũng sẽ rửa chén, xem ra mạnh hơn cô nhiều.
Sau khi Lục Hiên Vũ rửa chén xong hỏi cô, mang theo mấy phần mong đợi, "Cô sẽ lau nhà chứ?"
"Ừ." Vu Linh San không đành lòng nói với hắn mình chưa bao giờ từng làm, vội vàng gật đầu một cái.
"Cây lau nhà cũng thùng nước đều ở trên ban công, tôi đi trước làm ít chuyện." Nói xong hắn lại xoay người đi về phía thư phòng.
Vu Linh San nhìn bóng lưng của hắn biến mất trong tầm mắt cô, đột nhiên cảm thấy có chút phiền muộn, còn có mấy phần không xác định đối với tương lai.