Chương
Boss Viên ngồi đối diện với cô.
Trên bàn là chiếc điện thoại màu trắng nhỏ giờ đã trở thành “thi thể”.
Tuy nằm đó một cách đáng thương, nhưng vì sao màn hình lại hiển hiện rõ tấm hình cuối cùng cô chụp???
Thế là, Boss Viên làm mặt lạnh, trừng mắt nhìn cô, “…”
Bạn Thiên Thụ rất muốn cười nịnh nọt, “…”
Phát hiện ra cười còn xấu hơn khóc.
Boss Viên vẫn lạnh lùng nhìn cô, “…”
Bạn Thiên Thụ tiếp tục gồng mình, “…”
“…”
“…”
“!”
“!!!”
“………”
Khí thế nhỏ bé của Thiên Thụ dưới ánh mắt nóng rát mạnh mẽ của Boss, dần dần nguội đi, chết dần, dần, dần…
Nhưng đừng quên đòn “vu hồi đả kích pháp” của Thiên Thụ, trên sân khấu không dám nói gì với Boss đại nhân, nhưng dưới dân khấu, cô sẽ không buông tha anh! Trong tay không biết đã tìm được tờ tài liệu gì đó trên bàn anh, cô bóp cô vò cô ra sức dằn vặt, hừ, xem anh còn dám nhìn tôi thù địch thế không, xem anh còn dám bắt nạt tôi, xem anh còn dám…
Cửa phòng họp của Boss Viên có tiếng động, một người đàn ông cao gầy mang kính không gọng bước vào, “Xin lỗi tổng giám đốc, tôi đến muộn.”
Viên Dã nhìn anh ta, gật nhẹ đầu, “Bắt đầu đi.”
“Vâng”, luật sư Quang Quang đứng cạnh Viên Dã, cũng lạnh lùng cất tiếng hệt như Đại Boss, “Tổng biên tập Hạ, hôm nay mời cô đến Vân Thượng vẫn là về chuyện ly hôn mà tổng giám đốc Viên đã ủy thác cho tôi toàn quyền xử lý. Đây là đơn ly hôn vừa lập, xin cô xem qua… Ủa, đơn tôi mới gõ đâu rồi?”
Bạn Thiên Thụ chỉ thấy ngón tay run lên, cái tờ giấy mỏng đó, vừa bị ngón tay chọc thủng.
Ánh mắt hai người đàn ông cùng chiếu vào cô.
Bạn Thiên Thụ cười lúng túng, run run nhấc bàn tay dưới gầm bàn lên, tờ giấy bị vo viên nhàu nát và thủng một lỗ ấy mở ra trong lòng bàn tay cô.
ĐƠN XIN LY HÔN
Chữ lớn, vàng lấp lánh, và cả lỗ thủng cũng lấp lánh.
“Ối… Tổng biên tập Hạ…”, luật sư Quang Quang cau mày đẩy kính.
Ánh mắt lạnh lùng của Boss Viên lướt qua đống giấy trong tay cô, rồi lại nhìn lòng bàn tay cô, rồi lại lướt qua gương mặt cô, sau đó là đôi mắt đang chớp lia lịa của cô, cuối cùng hơi quay mặt đi.
Cơ bản là trong lòng đã xem cô như không tồn tại rồi.
Phịch!
Hạ Thiên Thụ cảm giác như mình sắp đổ gục xuống bàn của anh. Boss à, anh kỳ thị người ta thì cũng đừng kỳ thị một cách nghệ thuật như thế chứ?
Luật sư Quang Quang nhìn viên giấy, đành nói, “Thôi được chúng ta bàn những chi tiết về việc ly hôn trước, còn bìa chính thì để tôi làm lại.”
Thiên Thụ nghe câu này xong, ngẩng phắt đầu lên khỏi bàn của Boss.
Luật sư Quang Quang cầm đơn ly hôn trong tay, bắt đầu đọc, “Anh Viên Dã và cô Hạ Thiên Thụ đồng ý những nguyên tắc trong ly hôn với những điều kiện như sau, điều một, anh Viên Dã đồng ý cấp năm mươi vạn tệ cho cô Hạ Thiên Thụ, xem như là vì duyên phận hôn nhân ba năm qua; điều hai, đối với tài sản sau khi kết hôn của đôi bên…”
Hạ Thiên Thụ bỗng nhớ tới đám bà cô bà dì cùng lũ trẻ mắt lưng tròng trong tòa soạn, cuối cùng cướp lời như thể lương tâm lên tiếng, “Nếu sau ly hôn, có phải tòa soạn ‘Phụ nữ online’ cũng bị thu hồi không?”
Luật sư Quang Quang đẩy kính, “Vâng, nói đúng ra thì ‘Phụ nữ online’ là một tòa soạn mà công ty Vân Thượng đầu tư. Vốn dĩ là nơi chỉ có đầu tư không có lãi, nên chắc chắn sẽ thu hồi.”
Đỉnh đầu Thiên Thụ bốc khói.
Mấy bà cô bà dì và bọn trẻ nhất định sẽ cắn chết cô.
Thiên Thụ bỗng nhớ tới bé con đáng yêu, “Thế còn con gái?”
Luật sư Quang Quang trả lời, “Về luật thì trẻ sơ sinh không nên rời xa mẹ ruột, nhưng do tổng biên tập Hạ sau tai nạn không thể nuôi dưỡng, đồng thời đứa bé đã cai sữa, vì suy nghĩ cho bé, quyền nuôi bé sẽ thuộc về Viên tiên sinh.”
Cai, sữa!
Thiên Thụ gần như muốn đưa móng vuốt lên, chặn trước ngực mình.
Hai tên đàn ông này đang nghĩ gì vậy, đó mà cũng có thể là lý do ly hôn được hả?
Thiên Thụ thật sự có chút không nỡ, con bé xinh đẹp như thế. Cô do dự nhìn luật sư Quang Quang, “Vậy ý hai người là, nếu tôi ký đơn ly hôn thì công việc, con cái sẽ không còn nữa?”
Luật sư Quang Quang đẩy kính, “Cũng không thể nói vậy. Chỉ là công việc của tổng biên tập Hạ liên quan tới công ty Vân Thượng, và ý của tổng giám đốc Viên là, mong rằng hai người sau khi ly hôn sẽ không còn vướng bận gì. Nên tổng giám đốc Viên đã sắp xếp rất tỉ mỉ cho cô, tương lai…”
Luật sư Quang Quang khiến Thiên Thụ không nhịn được quay sang nhìn Boss Viên.
Anh ngồi sau bàn làm việc.
Tư thế thanh lịch nhưng điềm tĩnh.
Bộ vest xám bạc thẳng thớm trên người, sạch sẽ đến mức không một nếp nhăn.
Thấy ánh mắt cô, đôi mắt sắc nhọn của anh không trốn tránh mà thẳng thắn đón nhận, đôi mắt đen nhánh, sáng đến mức gần như có thể đốt bỏng cô.
Thiên Thụ bỗng thấy chần chừ.
Cô có chút sợ anh, nhưng lại muốn nhìn anh. Cô muốn nhìn đôi mắt sáng rực sắc bén của anh, có phải là thực sự ghét cô đến thế, tuyệt tình đến thế… muốn ly hôn với cô đến thế? Từ đây sẽ không bao giờ vướng bận?
Nhưng đôi mắt Boss Viên quá sáng quá sáng, cô mới nhìn một chút đã thấy hàng lông mày rậm của anh nhướng lên!
Thiên Thụ trong tích tắc trở nên thật bé nhỏ.
Luật sư Quang Quang vẫn thao thao, “… Sau khi ly hôn, cuộc sống của tổng biên tập Hạ hoàn toàn không thành vấn đề, mà hy vọng cô có thể tìm thấy hạnh phúc mới…”
“Hạnh phúc cái đầu quỷ ấy!”, Thiên Thụ bĩu môi, lầm bầm. “Anh thấy người phụ nữ nào không có con, ly hôn mà còn hạnh phúc không? Hóa ra luật sư đúng là loại mở mắt nói nhảm, nói dối không cần biên soạn trước…”
“Tổng biên tập Hạ, cô nói gì thế?”, luật sư Quang Quang thấy miệng cô mấp máy nhưng không nghe thấy gì.
Hạ Thiên Thụ lập tức bật dậy, “Không có, không có, tôi chẳng nói gì cả, anh tiếp tục”, tặng thêm một nụ cười rạng rỡ cực kỳ.
Viên Dã ngồi sau bàn, ánh mắt bỗng thoáng một nét lạnh lùng.
Đôi môi mỏng mím chặt nãy giờ như khẽ nhếch lên.
Luật sư Quang Quang lại đẩy kính, “Thế thì, tổng biên tập Hạ còn có ý kiến gì khác về đơn ly hôn này không? Nếu không chúng ta có thể ký tên làm thủ tục trước chứ? Thời gian của tổng giám đốc rất quý báu, mong rằng hôm nay chúng ta có thể giải quyết chuyện này suôn sẻ.”
Thiên Thụ đờ người.
Thực ra cô không ngờ lại nhanh như vậy. Nói là không lưu luyến thì đúng là có chút dối trá. Em bé đáng yêu đến thế, những bà cô và đám trẻ trong tòa soạn, lại thêm cô tuy vừa xuyên không nhưng người đối diện đúng là ông xã siêu đẹp trai mà cô ngày đêm mơ tưởng…
Thiên Thụ đưa ánh mắt sang Boss Viên.
Lẽ nào, anh thật sự đã quyết tâm ly hôn ư…
Boss Viên lúc này lại hơi quay đầu đi.
Ánh nắng rọi vào góc nghiêng hoàn mỹ trên gương mặt. Đôi mắt sắc bén, hàng lông mày đen rậm, vẻ mặt bình thản, đôi môi luôn luôn tỏ ra lạnh nhạt. Và cả chiếc điện thoại trắng cô vừa chụp hình, trên điện thoại là khoảnh khắc anh và đại mỹ nữ xinh đẹp kia lướt qua nhau…
Luật sư Quang Quang nhìn ánh mắt chăm chú chiếu vào Boss Viên của Hạ Thiên Thụ, đẩy kính nói một cách vô tình, “Tổng biên tập Hạ, cô còn yêu cầu gì không? Hay là như tôi đã hỏi trong điện thoại, có phải cô không nỡ…”
Rầm!
Hạ Thiên Thụ nhảy nhổm lên!
Ném con dấu của mình lên bàn Boss Viên đánh “cạch” một tiếng, gầm lên với hào khí từ khi sinh ra đời tới nay chưa từng có, “Được! Ly hôn!”
Hàng mày rậm của Viên Dã nhếch cao.
Luật sư Quang Quang cười toe toét, lập tức vỗ tay, “Được, tôi sẽ đi in ngay một bản đơn ly hôn. Tổng biên tập Hạ, cô đừng đi đâu, cứ ở đây chờ tôi, ba phút sau tôi về ngay, chúng ta lập tức sẽ đi làm thủ tục!”
Luật sư Quang Quang “vù” một tiếng phóng ra ngoài.
Thiên Thụ ấn lên con dấu, tay run run.
Cô mãi mãi phải chịu sự châm chích từ kẻ khác như vậy, tên luật sư trọc đầu đáng ghét kia mới nói một tiếng, cô đã lập tức vỗ bàn dũng mãnh lao lên. Nhưng tên luật sư Quang Quang[] kia vừa đi ra ngoài thì cô liền trở nên kém cỏi, rất kém cỏi…
[] Quang, còn có nghĩa là trọc đầu
Viên Dã nhìn người phụ nữ vẻ mặt biến hóa như thể bảng pha màu, hơi cau mày.
Anh mím môi, đang định nói gì thì cửa văn phòng có tiếng động, thư ký thân cận của anh bước vào, “Tổng giám đốc, mấy vị giám đốc bên công ty Huy Hoàng đã đến, anh có thời gian gặp họ chưa ạ?”
Boss Viên nhíu mày, giọng nói lạnh lùng nhưng rất quyến rũ, “Mời họ vào.”
Hạ Thiên Thụ vẫn đứng trước mặt anh.
Nhưng giọng điệu lạnh nhạt của anh, chỉ hơi liếc mắt về phía cô, Thiên Thụ hiểu ngay, rụt đầu lại, “Tôi… tôi… ra ngoài trước…”
Haizzz, đúng là chẳng ra gì ơi là chẳng ra gì!
Hạ Thiên Thụ ra khỏi văn phòng hình bán nguyệt của Boss Viên, suýt thì tát cho mình một cái. Rốt cuộc cô đang sợ gì chứ, dù sao cũng sắp ly hôn với anh rồi, cô còn lưu luyến nỗi gì, tuy thật sự rất không muốn xa đứa con xinh đẹp, nhưng cô cũng không muốn bị anh xem thường, cái gì mà giống những người phụ nữ khác, lẽ nào cho rằng Hạ Thiên Thụ cô không có anh thì không sống nổi hay sao? Nếu anh ta đã lạnh nhạt như thế, nhẫn tâm ly hôn như thế, tại sao cô còn làm kẹo mạch nha dai nhách khiến người ta chán ghét chứ?
“Ừ, Hạ Thiên Thụ, mày phải cố lên, phải cố gắng, mày phải ly hôn!”, Thiên Thụ giơ nắm đấm cổ vũ bản thân.
“Ủa, cô này nhìn quen quá…”
Bỗng phía trước có một tiếng gọi rất kỳ quặc.
Thiên Thụ hoang mang ngẩng đầu.
Trước mặt là một người đàn ông cao gầy, đang bước về phía cô. Vẫn là bộ dạng nho nhã nhưng đẹp trai, bước chân nhanh nhẹn, thần thái phóng khoáng. Gọng kính vàng tinh tế che giấu đôi mắt biết cười, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhạt như hoa anh đào hé nở.
Anh ta bước đến trước mặt Thiên Thụ, khẽ chớp mắt.
Khóe môi nở rộ rạng rỡ, trong nụ cười lóe lên ánh đùa cợt sâu xa, “Hóa ra đúng là em Hạ Thiên Thụ. Lâu quá không gặp, em vẫn khỏe chứ? Nghe nói em đã gả cho tổng giám đốc Viên của công ty Vân Thượng, bây giờ hẳn rất hạnh phúc nhỉ?”
Anh ta chìa tay ra với cô.
Một chiếc nhẫn kim cương lóng lánh gần như làm hoa mắt Thiên Thụ.
Hạ Thiên Thụ bỗng sực nhớ trước khi xuyên không, chiếc nhẫn kim cương anh ta lồng vào ngón tay cô gái đó. Chết tiệt, cô và chiếc nhẫn kia vốn không hợp nhau, lần trước thì xuyên không, còn lần này cô sẽ bị sao đây?
Tại sao anh ta lại nhìn cô cười? Tại sao anh ta lại khoe khoang chiếc nhẫn của mình? Tại sao lại hỏi chuyện hôn nhân của cô và Boss Viên? Tại sao anh ta lại nói với giọng đùa cợt như vậy? Chẳng lẽ anh ta cho rằng cô yêu thầm anh ta bảy năm, nên anh ta có quyền đạp lên chân cô cả đời?
Đàm Thiên Ân, anh thật sự cho là tôi sẽ mãi mãi yêu anh sao?!
Hạ Thiên Thụ bỗng như chiếc xe bốn ngựa kéo tràn đầy năng lượng.
“Vèo” một tiếng phóng đến trước cửa văn phòng, “ầm” một tiếng mở toang cửa phòng Boss Viên, cũng bất chấp mấy người đang đứng bên trong, cô hùng hổ anh dũng gầm lên với Boss Viên, “Xin lỗi! Tôi hối hận! Boss Viên, tôi, quyết, không, ly, hôn!”