Chương
Viên Dã quay lại, sắc mặt cô trắng bệch như giấy. Trong đôi mắt là những giọt lệ long lanh, như những viên kim cương lớn. Bước chân lảo đảo loạng choạng đến trước mặt anh khiến anh xót xa, gần như muốn ôm lấy cô.
Nhưng cô gái thích tỏ ra mạnh mẽ như cô, anh biết, bây giờ anh không thể đưa tay.
“Viên Dã.”
Cô chạy đến, ngước lên. Rèm mi dài ướt đẫm nước mắt đẹp như một cánh bướm. Cô run rẩy, đôi môi yếu đuối như cánh hoa.
“Viên Dã, từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi… Nhưng, trước khi anh đi, có thể nào…”
Cô nhìn anh, nước mắt rơi xuống như tuyết trắng.
“Anh có thể… hôn em lần cuối không?”, cô dè dặt hỏi.
Viên Dã đờ người.
Anh tưởng với tính cách của Thiên Thụ thì cô sẽ khóc, sẽ đau lòng, sẽ la hét, cô sẽ không đề nghị như vậy với anh. Nhưng cô bây giờ đứng đây, rất đáng thương thốt ra câu đó, hàng mi dài rung rung khiến anh xót xa đến mức muốn ôm cô vào lòng. Nhưng anh lại không thể… Anh biết vì sao cô khóc, cũng biết cô đau lòng như thế là vì sao…
Là anh làm tổn thương cô… là anh…
Anh đờ ra đó, không biết nên nhận lời hay nên từ chối cô mà bỏ đi.
Hai người cứ đứng im, nhìn trên gương mặt nhỏ nhắn cô, nước mắt đang ướt đẫm.
Anh nhìn cô run rẩy, đôi môi anh mấp máy như muốn nói lời từ chối.
Đúng lúc anh còn chưa kịp nói thì cô bỗng nhón chân lên, cánh tay nhẹ nhàng vòng qua cổ anh, rất cố gắng, thành thật, kiên trì, dùng hết sức lực bản thân, chạm vào môi anh.
Đôi môi mềm mại yếu đuối nhưng lại ươn ướt, lành lạnh, chạm vào đôi môi của anh, mang theo nỗi tuyệt vọng và thương cảm.
Hơi thở của cô ấm áp gần gũi, anh không kìm được định đưa tay lên, khẽ khàng ôm lấy cô… Nhưng… nhưng anh biết, khoảng cách giữa họ sắp mỗi lúc một xa…
Cô cố gắng hôn anh, ra sức hôn anh, tuyệt vọng hôn anh.
Đôi môi lướt qua nhau, nhưng đau đến tận cùng trái tim.
Nước mắt của cô ướt đẫm rơi xuống môi anh, cay đắng bi thương đến cực điểm.
Cô cắn lấy môi anh, nói khẽ, “Viên Dã… bằng cả trái tim… không chỉ có mình anh…”
Viên Dã đờ người.
Cô đã buông anh ra.
Nước mắt từng giọt lớn cứ lăn xuống.
Cô nhìn anh, tầm nhìn đã mờ nhòa.
Nhưng lại nói rất rõ ràng, “Nụ hôn này, xem như chữ ký của em trên đơn ly hôn của anh. Từ nay anh không còn là chồng em, em không còn là vợ anh. Viên Dã, chúng ta… ly hôn đi!”
Trái tim Viên Dã run lên.
Trước nay luôn là anh đề nghị ly hôn, luôn là anh dằn vặt cô, lần này cuối cùng cũng đến lượt cô thốt ra câu này.
Câu nói như một lưỡi dao, đâm vào tim anh, từng chút từng chút, đau đớn vô cùng; máu tươi rỉ ra từng giọt, chậm rãi và co thắt. Anh đau đến mức không nói nổi một câu, chỉ nhìn theo bóng cô loạng choạng bỏ đi, đau đến mức trái tim như tê dại.
Thiên Thụ bước đi từng bước một.
Vừa đi, vừa khóc.
Dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể nghĩ ra được kết cục này. Không ngờ họ vừa có một khởi đầu ngọt ngào, thì đã có kết thúc đau khổ thế này. Cô đã thật lòng với anh, ở Bali khói lửa, lúc lao vào vòng tay anh mới cảm thấy sự sống quan trọng thế nào, cuộc sống có ý nghĩa biết bao. Có anh rồi, mới có lý do để tiếp tục sống.
Nhưng… tại sao chỉ là trò lường gạt? Tại sao… Tại sao lại lừa cô… Tại sao giả vờ đã kết hôn, tại sao nói con gái là con của cô… Tại sao… Tại sao… Tại sao…
Viên Dã, rốt cuộc là tại sao… Viên Dã… Rốt cuộc anh là ai…
Thiên Thụ ôm ngực, đi từng bước, cô vừa đi vừa khóc, vừa cảm thấy mình sắp ngừng thở đến nơi. Lồng ngực nhức nhối nặng nề, thế giới nhòa nhạt, cô sắp nhìn không rõ nữa, cô sắp tìm không ra bước chân của chính mình, đèn ở đây sao sáng lóa đến thế, con đường dưới chân sao mềm nhũn… Sao cô càng lúc càng không nhìn rõ… Sao càng lúc càng thấy mình như phiêu dạt giữa không trung…
“Thiên Thụ… Thiên Thụ…”
Không biết ai đã cuống cuồng chạy theo cô, kéo vạt áo cô, còn hốt hoảng gọi tên cô.
Thiên Thụ mơ mơ màng màng quay lại, chỉ nhìn thấy cô bác sĩ “đẹp trai” lạnh lùng ban đầu đã chữa trị cho cô, đeo mắt kính xuất hiện trước mặt cô.
“Thiên Thụ, Thiên Thụ cô vẫn khỏe chứ? Cô nhìn tôi này… Nhìn tôi này!”, cô bác sĩ nắm chặt vai cô, ra sức lay lắc để cô tỉnh lại.
Hạ Thiên Thụ không còn sức lực, nước mắt đầm đìa.
“Thiên Thụ, cô vẫn nhận ra tôi, tốt quá.” Cô bác sĩ nhìn cô, hơi kích động. “Tôi chỉ sợ ngay cả tôi mà cô cũng quên, Thiên Thụ, cô tỉnh lại đi, nhìn tôi này, tôi có chuyện muốn nói với cô…”
Thiên Thụ toàn thân mềm nhũn, gần như không còn chút sức nào, cô lắc đầu. “Tôi… Tôi không nghe thấy nữa… Bác sĩ Viên… Tôi mệt quá… Tôi khó chịu quá…”
“Đừng như thế, Thiên Thụ, cô gắng lên, Thiên Thụ, mở mắt ra đi”, cô bác sĩ ấn mạnh vai cô, “Cô nghe tôi nói này, cô nhất định phải mạnh mẽ lên, cô không thể ly hôn với Viên Dã! Cậu ấy không lừa dối cô, mọi thứ không phải trò lừa gạt. Không như cô nghĩ đâu, Tiểu Dã không phải cố ý lừa gạt cô, nó có nỗi khổ của nó.”
Thiên Thụ bải hoải toàn thân, lảo đảo đứng nhìn cô bác sĩ, muốn cười khổ nhưng cũng lại muốn khóc to.
“Nỗi khổ? Nổi khổ gì? Đừng nói là giống trong phim, đó đều là trò lừa gạt… Bác sĩ Viên, cô không cần nói thay cho anh ấy… Tim tôi… Tim tôi lạnh lắm…”, Thiên Thụ chụp lấy bác sĩ Viên, “Tôi tin anh ấy như thế… Tôi tin chúng tôi sẽ mãi mãi ở bên nhau… Nhưng…”
“Hai người nhất định sẽ mãi mãi ở bên nhau!”, bác sĩ Viên nắm chặt tay Thiên Thụ, “Chỉ cần cô có lòng tin, Tiểu Dã nhất định sẽ không rời xa cô!”
“Tại sao cô lại chắc chắn như vậy?”, Thiên Thụ ngước lên.
Bác sĩ Viên đứng trước mặt cô.
Áo khoác màu rượu vang, đôi mắt kính viền vàng không gọng, trông cô rất nhanh nhẹn giỏi giang, toát lên một vẻ hơi lạnh lùng. Đặc biệt là đôi mắt sau cặp kính, sao mà… có chút giống với Viên Dã…
“Cô…”, Thiên Thụ nhìn bác sĩ Viên, trong vẻ do dự còn tỏ ra hoang mang và nghi hoặc.
Bác sĩ Viên đẩy kính trên sống mũi lên. “Thực ra, chị chính là chị của Viên Dã.”
Thiên Thụ chỉ thấy đầu kêu on gong, bước chân loạng choạng, suýt thì ngã nhào.
Viên Trân vội giữ cô lại.
“Thiên Thụ, cô đừng xúc động, nghe chị nói này.” Viên Trân giữ lấy Thiên Thụ. “Xin lỗi Thiên Thụ, tạo ra chuyện ngày hôm nay, thật sự không phải là tại em trai chị. Nói cho cùng, kẻ đầu sỏ là chị mới đúng. Năm đó khi em bị xe đâm phải vào bệnh viện, chị là bác sĩ trực ban, lúc đó chị thấy em chị đưa em vào bệnh viện, biết nó yêu em, nhưng lúc đó tình hình của em rất nguy cấp, có khả năng nguy hiểm đến tính mạng. Trong tình huống đó, mẹ em khóc ngất đi. Chị đã vận dụng tất cả những gì được học, chỉ muốn cứu sống em. Nhưng em vẫn chìm vào trạng thái hôn mê, em không biết lúc đó Viên Dã đã đau lòng đến nhường nào… Em trai chị thực sự rất yêu em, em có biết không Thiên Thụ?”
Thiên Thụ chóng mặt trước những lời Viên Trân nói, cô không rõ Viên Trân đang nói gì nữa? Viên Dã yêu cô? Luôn yêu cô? Năm đó bị tai nạn xe đã yêu cô? Làm sao có thể, anh và cô vốn chỉ là người xa lạ thôi mà.
“Thiên Thụ, tin chị đi, Tiểu Dã thực sự không lừa em. Về sau em tỉnh lại, nói là em xuyên không, chị nghĩ em đã mất đi ký ức ba năm, chi bằng cho em và Tiểu Dã một cơ hội, nên chị đã đề nghị hai đứa thành vợ thành chồng. Trước khi chị ra nước ngoài đã để con gái lại nhà em, nhờ Tiểu Dã chăm sóc giúp. Thực ra ban đầu em trai chị không chịu làm thế, nhưng khi nó thấy em tỉnh lại bình an vô sự, sự xúc động đó của nó, chị có thể thấy rõ. Tiểu Dã thật sự rất yêu em, nó không thể thiếu em. Nên dù là chị tạo ra chuyện này, nhưng nó vẫn chấp nhận. Không ai có thể khiến đứa em trai lạnh lùng của chị rung động, chỉ có em thôi… Thiên Thụ, chỉ có em!”
Viên Trân đỡ lấy Thiên Thụ, thành thật nói.
Thiên Thụ dựa vào tường, đầu đau như vỡ, lồng ngực như bị một tảng đá lớn đề nặng, sắp ngừng thở tới nơi.
Cô cảm thấy mình càng lúc càng hỗn độn, rất nhiều việc không thể nhìn rõ, cũng nghĩ không ra. Rốt cuộc là chuyện gì, ba năm đánh mất đó đã xảy ra chuyện gì? Viên Dã thực sự không lừa cô ư? Không có sao? Mọi thứ thực sự chỉ là một giấc mơ ư?
Bác sĩ Viên nói câu cuối, “Hơn nữa em trai chị không lừa em, Thiên Thụ, nó đã cưới em, vào lúc em còn hôn mê.”
Thiên Thụ chỉ thấy đầu óc kêu ong ong.
Trời xoay đất chuyển.
Bóng đêm bao trùm lấy cô, cô không thở nổi, không mở nổi mắt, hơi thở sắp ngừng lại, quan trọng hơn là đầu cô đau như muốn vỡ… Nhưng ban nãy bác sĩ Viên đã nói gì? Viên Dã cưới cô thật? Cho dù là khi cô vẫn còn hôn mê? Sao có thể… Sao có thể… Cô và anh rõ ràng chưa từng quen biết, cho dù là từng xem mắt nhưng có người đàn ông nào chịu cưới một người phụ nữ có khả năng chết đi bất cứ lúc nào không? Họ đang cười nhạo cô, họ đang an ủi cô… Làm sao anh lại cưới cô… Sao có thể…
Nhưng, cô thật sự muốn tin, tin rằng anh vốn đã yêu cô đến thế…
Nước mắt cứ tuôn rơi.
Cô lại cảm thấy sức lực của mình mất dần từng chút một. Cơ thể cứ trượt dần xuống, khóe môi lại có vết máu, trào ra từng chút một. Cô đưa tay lên sờ, kết quả là tay đầy máu…
Cô… chảy máu rồi.
“Thiên Thụ! Thiên Thụ! Thiên Thụ! Em hãy cố lên… Mở mắt ra! Không phải bệnh cũ tái phát chứ? Thiên Thụ!”, có người giữ chặt lấy cô.
“Đưa cô ấy vào bệnh viện! Chị sẽ thông báo họ chuẩn bị cấp cứu!”
Tiếng kêu của mọi người xa dần rồi mất hẳn.
Cô chỉ thấy trước mắt là máu… máu đỏ tươi.
Đến khi có một vòng tay ấm áp, choàng ôm lấy cô.