Bên này.
Các vùng trọng điểm được khoanh tròn trên bản đồ đã được tìm kiếm nhưng bọn họ không tìm thấy Phó An Nhiên, thậm chí ngay cả những nơi khả nghi nhất cũng không tìm được.
Biểu cảm của Phó Quân Hoàng ngày càng lạnh, hơi thở mạnh mẽ ngày càng nồng đậm, nhóm người Ngân Lang nhìn thấy mà sợ đến nỗi kinh hồn bạt vía.
“ Huấn luyện viên, tiểu thư sẽ không có chuyện gì.” Lời của Ngân Lang vừa nói không biết là nói với Phó Quân Hoàng hay là tự an ủi bản thân.
“ Tôi tin.” Hiện tại, ngoại trừ tin tưởng ra anh không biết phải làm gì?
Anh một lần nữa suy nghĩ, tự hỏi, xem có còn chỗ nào là bọn họ bỏ quên hay không.
Ở một bên khác.
Người của Tần môn đang âm thầm tìm kiếm An Nhiên, nhưng có điều bất đồng là mấy người học sinh kia, bọn họ cũng tìm kiếm.
Diêm Tử Diệp đang ở nơi làm việc của Tần môn, sắc mặt đông lạnh, khi hắn nhận được tin, thì An Nhiên đã mất tích được mấy tiếng, quả nhiên hắn nuôi dưỡng một đám phế vật!
“ Tra được chưa?” Diêm Tử Diệp yêu dị của Diêm Tử Diệp tràn đầy mệt mỏi, khi hắn nhận điện thoại, người bên kia khúm núm nói vài câu, Diêm Tử Diệp nổi giận ném điện thoại!
Phế vật!
Không tra được!
Phó An Nhiên bị mất tích ở Đế Đô! Không có máy bay tư nhân ra vào, ngay cả những chiếc xe khả nghi, cũng không có người mà hắn muốn tìm.
Bọn họ còn đang ở trong nội thành.
Dường như Diêm Tử Diệp nghĩ ra một cái gì đó, vội vã mở điện thoại, bấm một dãy số.
“Tôi nói, các người không thể tôi yên hửm, hiện tại tôi cũng không tìm được! Không biết ở nơi nào!” Bên kia là âm thành táo bạo của Tần Vũ Triết.
Tâm của Diêm Tử Diệp bỗng chốc rơi xuống cốc, “Tần Vũ Triết”
Nghe được tiếng nói của Diêm Tử Diệp, âm thanh bên kia bỗng chốc thu lại, “Mẹ nó, Diêm thần kinh, không có chuyện gì mày điện thoại cho tao làm cái gì!”
“ Phó An Nhiên đang ở nơi nào.” Lúc này, hắn không gọi Phó An Nhiên là Gia.
“ Trời biết!” Mẹ nó, hiện tại hắn ( Tần Vũ Triết) đã rối tung, làm sao mà một đám người lại tìm đến? Phó Quân Hoàng vừa cúp điện thoại thì Diêm Tử Diệp lại điện thoại đến.
Tần Vũ Triết không chú ý đến số điện thoại, hắn ( Tần Vũ Triết) lại cho rằng Phó Quân Hoàng, đến khi tiếp điện thoại mới nổi giận.
Nhưng khi hắn nghe được tiếng của Diêm Tử Diệp, thì thái độ trong nháy mắt chuyển biến.
“ Tần Vũ Triết!” Diêm Tử Diệp tức giận, “ Mày đừng tưởng, tao không dám động vào mày!”
“ Mẹ kiếp! Diêm Tử Diệp, mày là cái quái gì? Mày động vào Bàn gia tao? Cút con mẹ nó! Ông nội mày đang vội, cút!” Nói xong, bên kia Tần Vũ Triết cúp điện thoại.
Ấm----
Điện thoại bị ném mạnh lên tường, nhất thời bị chia năm xẻ bảy.
“Gia tăng tìm kiếm!” Diêm Tử Diệp nói lời này, hướng đến Phúc Mãn Lâu là đi.
Đám học sinh của Ngân Dực được đưa vào Ngân Dực an toàn, khi An Nhiên bị mang đi, có người đã nghĩ tới báo cảnh sát, thế nhưng điện thoại trên người của bọn họ đều bị mất vào ngày đầu quân huấn.
Bọn họ không cầm được nước mắt mà khóc ròng lên, bởi vậy khi vừa đến Ngân Dực, không ít người đoạt lấy di động của người bên cạnh mà báo cảnh sát.
Đây là chuyện của lực lượng cảnh sát, quân đội không tham dự được.
Bên trong binh đoàn Lưỡi Lê không ít người cực kì thích Phó An Nhiên, không có dáng vẻ tự cao, mà lại là một cô gái lợi hại, dũng mãnh, một cô gái lành lạnh hờ hững nhưng cực kì lanh lẹ, bọn họ sao lại không thích?
Khi nghe được tung tích của cô hiện không rõ, không biết sống chết ra sao, bọn họ làm sao có thể an tâm?
Thủ trưởng của bọn họ mệnh lệnh xuống cho bọn họ, mang theo người để tìm người ( An Nhiên).
Đầu tiên, Cố Hữu điện thoại cho Cố lão gia, nhưng sau khi suy nghĩ, cậu vẫn gọi cho điện thoại cho họ Phó một cú điện thoạt, hiển nhiên Phó Lão tử bình tĩnh hơn ông nội của cậu rất nhiều, cậu chỉ nhớ rõ Phó lão gia nói với cậu một câu:
“ Yên tâm đi, đứa nhỏ kia là một người có mạng lớn, sẽ không xảy ra chuyện gì khác.”
Cố Hữu làm sao có thể yên tâm được?
Khi cậu biết người của binh đoàn Lưỡi Lê cho người đi tìm, thì cậu yêu cầu cho tham gia vào đội tìm người, nhưng lại bị bọn họ ngăn cản, bảo cậu an tâm ở nơi này chờ tin tức.
Mặc dù không muốn, nhưng cậu cũng chỉ có thể chờ.
Đây cũng là sự chênh lệch giữa cậu và Phó Quân Hoàng, khi Phó Quân Hoàng tuổi đã là huấn luyện viên của một đội ngũ thần bí, anh ra lệnh, thì có người đến chào hỏi, thế nhưng cũng là tuổi nhưng cậu không thể làm được cái gì, chỉ có thể ngồi chờ.
Cậu, quả nhiên là không thể bảo vệ được cho cô.
Mà lúc này, An Nhiên đã đi đến phòng khách, TV ở phòng khách được mở, điều khiển nằm ở khay trà.
Cô vừa đến sofa ngồi xuống thì Catherine mặt không biểu cảm đi đến, đem mọi thứ trên bàn cơm dọn dẹp sạch sẽ, không nói một lời đẩy xe rời đi.
“ Người của các cô đều giống cô vậy sao, không thích nói chuyện?” An Nhiên không quản có người nghe hay không, cô nhìn TV nhàn nhạt hỏi.
“ Làm sao biết được?” Tiếng nói vang lên trong phòng, lúc này BOSS đang cầm trong tay một tách cà phê, “ Tôi có nhiều lời, muốn cùng cô nói.”
An Nhiên nhíu mày, cô không nói thêm cái gì nữa, mà không ngừng đổi kênh.
BOSS dựa người vào ghế sofa, ánh mắt không chớp nhìn trên màn hình, đến khi có một tiếng gõ cửa vang lên.
Khuôn mặt không biểu cảm của Lại Tư tiến lên mở cửa, chỉ thấy Catherine đứng ở trước cửa, nhìn thấy người của Lại Tư lại không cảm thấy căng thẳng khi đứng cạnh nhau.
Lại Tư hơi né người, để Catherine bước vào.
Catherine bước vào trong phòng, trong nháy mắt mỗi tế bào trong cơ thể đều căng thẳng cả lên.
Ả hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra, ả dè dặt đi đến nơi cách BOSS m, sau đó quỳ hai gối xuống, thắt lưng thẳng tắp nói:
“ BOSS, mọi chuyện đã chuẩn bị tốt.”
“ Sư phụ cô đâu?” Tầm mắt của BOSS không dừng trên người ả, mà luôn nhìn chăm chú An Nhiên trên màn hình.
“ Buổi tối sư phụ mới có thể đến.” Đầu của Catherine hơi cúi, biểu cảm sợ hãi.
BOSS không nói chuyện, phải chờ đến buổi tối.
Buổi tối, Phó Quân Hoàng kia không chừng sẽ tìm được đến đây.
“ Cô làm được không?”
Catherine hơi dừng một chút, con ngươi của ả tràn đầy khiếp sợ, “ BOSS, tôi….”
“ Tốt, đêm nay, tôi muốn làm cho cô ấy triệt để phải quên Phó Quân Hoàng, chỉ nhớ tôi.” Khi nói lời như vậy, gương mặt của BOSS tràn đầy hưng phấn.
Catherine biết, ả không thể cự tuyệt, chỉ có thể cố gắng.
“Dạ”. Ả chỉ có thể thành công không thể thất bại!
Thất bại, ả phải chết.
“ Đi thôi.” Trong con ngươi tràn ý cười, mà nhiều hơn là sự cuồng nhiệt.
Cũng trong lúc này, một tiếng chuông điện thoại du dương vang lên, tầm mắt hình trên màn hình di động, khi nhìn thấy tên trên màn hình, trong con ngươi không còn là ý cười mà thay vào đó là một sự đông lạnh.
“ Tôi nói, cái người mà anh mang đi, anh có thể cho tôi mượn để đùa một chút không?” Bên kia là tiếng nói mang theo sự bất mãn dày đặt, “ Thật vất vả tôi mới có hứng thú nha.”
“ Tôi cảm thấy rất có hứng thú.” Tiếng nói mang theo một tia hàn khí, không có ý trêu đùa.
Âm thanh bên kia ngưng lại, “ Nha? Thật ngạc nhiên.”
“ Không có cái gì đáng ngạc nhiên.” Tiếng nói lạnh lùng vang lên.
“ Nhưng, tôi đối với cô ấy cảm thấy rất hứng thú? Cô ấy là người duy nhất không đến chỗ của tôi.” Bên kia là tiếng nói đầy ảo não, “ BOSS, lần này tôi không thể nghe lời của anh.” Lần này, hắn là thật lòng.
“ Thật sao?”
Lại Tư hơi kinh ngạc nhìn ông chỗ đang ngồi trên ghế, tiếng nói của hắn không nghe được một chút khác thường nào, mặc dù là vậy nhưng Lại Tư có thể biết được là BOSS của hắn đang rất giận dữ.
Đang ở nơi tổng bộ của giao thông, thần sắc của Phó Quân Hoàng chăm chú nhìn trên một cái màn hình.
“ Huấn luyện viên, nơi này rất kì quái.” Khỉ Ốm đang cầm chuột, đột nhiên nói.
Trong nháy mắt, tầm mắt của mọi người đều dừng trên màn hình mà Khỉ Ốm chỉ.
Nơi đó không ngừng chiếu lại, khi chiếu lại một điểm, ấn giữ nút ngưng, thì có ba bóng người, hai nam một nữ, hai người nam cũng giữ một nữ sinh, mà camara thu được, phóng to, nét mặt của người đó có thể thấy được rõ ràng.
Ba người kia, chính là Steve, Á Lực cùng An Nhiên!
Làm một phát lệnh, chỉ thấy ba người đó ngồi lên một chiếc xe khác, bảng số xe bị che lại, chỉ có thể nhìn thấy là một chiếc xe thông thường.
Tiếp tục truy tìm, trên đường bọn họ thay đổi rất nhiều xe, nhưng sau mỗi lẫn đổi xe, camara thu được, bọn họ không tìm thấy mấy người kia nữa.
“ Phát lệnh truy nã.” Tiếng nói băng hàn của Phó Quân Hoàng vang lên, nhân viên trực ban trong phòng không tự chủ lui về sau mấy bước, quả nhiên khí thế của người này quá cường đại.
Nghe được lời nói của Phó Quân Hoàng, Ngân Lang không chần chờ, lập tức điện thoại cho cấp dưới, lấy ảnh của Steve cùng Á Lực được gửi ra bên ngoài.
Tất nhiên, là Lam Nhược Khê cùng đám người của Lãnh hạo cũng nhận được thông tin.
Một bên khác, trong phòng căn phòng rộng lớn, một bóng người cương trực ngồi trên vị trí cao, hắn nhìn tin trong di động mà ngẩng người, vẻ mặt đầy sốt ruột.
“ Chuyện này là sao?” Trong căn phòng yên tĩnh có một âm thanh vang lên, bóng người kia ngẩng đầu, nhìn thấy người đến gần hắn, người nọ rất tự nhiên mở hai tay, ôm lấy bóng người cương trực đó vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về hắn, “Không vui? Nói cho chị nghe một chút?”
Hai tay người kia vòng quanh hông, hắn tựa vào bụng của cô ta, ngôn ngữ có chút vụn, “ Cô ấy bị bắt cóc rồi.”
“ Em thích cô gái kia?” Khẽ vuốt trên đỉnh đầu của hắn, tay hơi dừng lại chỉ chốc lát khôi phục, “ Không có chuyện gì, chị sẽ giúp em đi tìm.”
“ Vâng. Dạ.” Hiện tại người hắn có thể tin tưởng chỉ có thể là chị gái, hắn càng ôm chặt cô ta, “ Chị, em chỉ có thể tin tưởng chị.”
“ Ngoan”. Tầm mắt mềm mại dừng trên mái tóc đen của hắn, nhưng con ngươi âm trầm, “ Chị sẽ giúp em tìm được người mà em mong muốn.”
Trong phòng.
“ Thế nào, muốn xuống tay với tôi?” An Nhiên không trở về phòng ngủ, cô nằm trên sofa, nhìn thấy Catherine đứng trước mặt của mình.
Mái tóc màu đỏ dưới ánh đen làm ả ta đầy vẻ yêu dị, Catherine cầm trong tay là một lọ tinh dầu đặt lên bàn trà, mặt không biểu cảm nói, “ BOSS muốn tôi đến ở cùng cô.”
An Nhiên nhíu mày, “ Hửm? Không phải là cho cô đến thôi miên tôi?”
Sắc mặt của Catherine bất động, cảm xúc không có chút biến đổi, “ Muốn thôi miên cô là sư phụ của tôi, tôi không đủ khả năng.” Lúc đầu, BOSS nói là như vậy, ả cũng không nói dối, nhưng ả chỉ nói một phần sự thật.
Biểu cảm lạnh nhạt của cô, làm đáy lòng ả cả kinh.
Cô làm sao biết ả sẽ thôi miên cô?
Phó An Nhiên, quả nhiên là không bình thường!
Tầm mắt của An Nhiên luôn dừng trên người của Catherine, cô phát hiện Catherine không nói dối.
An Nhiên nhìn thoáng qua cái camara gần bản thân nhất, lập tức quay đầu nhìn Catherine, “ Cô cảm thấy BOSS của cô là người thế nào?”
“ Người tốt.” Hiển nhiên, Catherine không nói nhiều thêm.
“ Nhưng, cô rất sợ hắn ta.”
“ Không, đó là sự kính trọng. “ Catherine không chút do dự trả lời.
An Nhiên giật giật khoé môi, Catherine không nói dối, cô nhìn ra được, mấy người này đối với BOSS của bọn họ điên cuồng không thua kém gì lòng trung thành của người của Tần môn đối với Tần Lam, đương nhiên, mà trong mấy người đó không thể đánh đồng với những kẻ phản bội.
Có lẽ tinh dầu của Catherine mang đến đã có tác dụng, An Nhiên cảm thấy mí mắt của mình ngày nặng, mấy người quân huấn này thực sự rất mệt, An Nhiên biết đó là một cái bẫy, cô không thể ngủ, nhưng có một giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, âm thanh nói đều đều vang lên:
“ Hiện tại cô rất mệt, cô cần nghỉ ngơi, không có việc gì nên cô an tâm ngủ đi, chờ khi cô tỉnh lại, thì người cho cô an tâm sẽ đến.”
An Nhiên luôn luôn phòng bị mọi thứ vẫn ngã xuống.
Nhìn thấy người trước mặt đã ngủ, Catherine đổ mồ hôi đầy người, ý thức của Phó An Nhiên rất cường đại, nếu là người khác, ả không tốn nhiều thời gian đến vậy, nhưng An Nhiên lại làm cho ả rất căng thẳng.
“ Cô cần thời gian là bao nhiêu?” Tiếng nói trong phòng vang lên.
Thân người đầy mồ hôi của Catherine lập tức đứng thẳng người, vẻ mặt căng thẳng, “ Cô ấy hiện đã ngủ say, nên không cần nhiều thời gian.”
“ Thời gian của cô không còn nhiều.”
“Dạ”
Ở một bên khác.
Khi trời sặp tối, người đi trên đường không giảm bớt, mà còn nhiều thêm.
Ngay tại khách sạn đang nhốt An Nhiên, không một tiếng động đã bị bao vây.
Cửa trước, cửa sau đều bị vây kín, không cho phép ra vào.
Phó Quân Hoàng một thân thường phục, tay cầm một khẩu súng, sắc mặt lạnh lùng, bước vào khách sạn.
“ BOSS, bọn họ tìm đến đây!” Nhìn trên màn hình theo dõi, Lại Tư đột nhiên nói.
Mà lúc này ánh mắt của BOSS dừng trên màn hình, nhìn nhất cử nhất động của Catherine, nghe ả nói, nhìn thấy Catherine dường như muốn ngã xuống đất, BOSS lập tức đứng dậy, khoé môi gợi lên một nụ cười điên đảo chúng sinh:
“ Chúng ta, có thể đi rồi.”
HẾT CHƯƠNG