Editor: Norah
Lúc An Nhiên trở về nhà họ Phó thì thấy vài người khác đang cùng cụ Phó ra khỏi thư phòng, khi họ thấy An Nhiên thì hơi kinh hãi, sau đó họ nhanh chóng gật đầu chào hỏi cô rồi rời đi.
“Nếu cô còn chưa trở về, anh tôi nhất định sẽ ra ngoài tìm cô.” Phó Quân Nghị vừa cắn quả táo trong tay cót két vừa liếc nhìn cô.
An Nhiên không để ý anh, sau khi vứt cho anh một ánh mắt và thả vật ở trong tay xuống thì đi về phía phòng bếp.
Ở trong phòng bếp quả nhiên thấy hai người đang bận rộn, Phó Quân Hoàng gần như hết sức chăm chú quan sát mỗi một hành động của Từ Tĩnh Ngưng.
Món mà Từ Tĩnh Ngưng đang làm chính là món An Nhiên thích nhất, gà xé phay xào cay.
Tuy An Nhiên thích ăn thịt nhưng lại chỉ thích các món nấu cùng sườn hoặc món thịt có xương, món quá nhiều thịt thì lại không thích, nếu như ăn món có sườn thì cô chỉ ăn sườn, còn lại đều không động vào.
Mà cô thích nhất là món gà xé phay xào cay, thịt gà phải xé thật nhỏ cũng không thể bỏ xương, rất là phức tạp, chỉ mỗi việc chặt gà cũng phải mất nhiều thời gian làm đi làm lại.
Phó Quân Hoàng học làm món này lâu như vậy nhưng vẫn chưa làm được.
Ở trong mắt An Nhiên, anh đã làm rất tốt, nhưng Phó Quân Hoàng lại cảm thấy hương vị mẹ anh làm ra ngon hơn, anh để ý thấy mỗi lần bảo bối của anh về nhà thì số lần động đũa khi ăn cơm nhiều hơn lúc ở nhà của chính bọn họ.
Chẳng qua anh không biết sở dĩ cô ăn nhiều hơn là bởi vì ở nhà cũ bên này, người lớn còn chưa đặt đũa xuống thì con cháu cũng không được phép đặt đũa xuống. Tuy An Nhiên không muốn ăn nữa nhưng cũng không thể chỉ cầm bát đũa mà không làm gì, cũng chỉ có thể động đũa tiếp tục ăn mà thôi.
Khi chỉ có cô và Phó Quân Hoàng ở nhà, bọn họ muốn làm như thế nào cũng được. Không cần chú ý nhiều, cô tất nhiên sẽ không làm bản thân mình uất ức rồi.
“Đợi dầu nóng thì mới cho gà vào, nhiệt độ của dầu không thể quá cao cũng không thể quá thấp, con hiểu chưa?” Từ Tĩnh Ngưng kiên nhẫn giải thích cho Phó Quân Hoàng.
Tuy Phó Quân Hoàng nghiêm túc lắng nghe nhưng lại hơi nhíu mày, vẻ mặt hơi mờ mịt.
Từ Tĩnh Ngưng thở dài: “Con học làm món này không biết bao nhiêu lần rồi, sao lần nào mẹ cũng phải giải thích lại cho con hả?”
“Không ngon.” Làm không ngon, bảo bối không thích.
An Nhiên đứng trước cửa phòng bếp, ánh mắt đặt trên người đàn ông đang mặc tạp dề.
Trong đầu cô vang lên lời nói của Tần Vũ Triết: “Gia, con không phủ nhận Phó Quân Hoàng đối xử với người rất tốt nhưng con không hi vọng nhìn thấy Diêm Tử Diệp thứ hai.”
Anh ấy… sao có thể là Diêm Tử Diệp thứ hai chứ? Anh ấy chính là Phó Quân Hoàng có một không hai trên đời này.
Từ Tĩnh Ngưng trợn trắng mắt, bà đã từng thưởng thức qua tay nghề của Phó Quân Hoàng, mặc dù là nhờ An Nhiên bà mới được nếm thử nhưng mùi vị thật sự rất ngon, sao nó lại nói là không ngon chứ?
“Mẹ làm ngon hơn.” Phó Quân Hoàng tiếp tục nhìn thịt gà trong nồi, nhìn thấy Từ Tĩnh Ngưng ngẩn người thì anh nhanh chóng lấy muôi trong tay bà rồi đảo thịt gà trong nồi: “Cháy sẽ không ngon.” Bảo bối không thích ăn thịt gà cháy.
Từ Tĩnh Ngưng đi sang một bên, nhìn bộ dáng chuyên tâm của con mình, lòng bà nhất thời mềm mại.
Con trai của bà nhất định sẽ luôn luôn hạnh phúc.
Khóe mắt đột nhiên thấy An Nhiên đứng ở cửa nhìn Phó Quân Hoàng mà ngẩn người, Từ Tĩnh Ngưng cười thầm, xem ra, trên đời này không có ai đủ khả năng tách hai đứa nhỏ này ra rồi.
An Nhiên phát hiện bà đang nhìn cô, đôi mắt cô cong lên.
Từ Tĩnh Ngưng cũng không lên tiếng với An Nhiên, chỉ nói với Phó Quân Hoàng một câu: “Mẹ đi ra ngoài xem một chút, trước tiên con cứ làm đi.”
Phó Quân Hoàng gật đầu nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cái nồi.
Lúc Từ Tĩnh Ngưng đi qua người An Nhiên thì cười vui vẻ và nháy mắt với cô mới rời khỏi.
Sao An Nhiên có thể không hiểu bà có ý gì, bà chính là đang tạo cơ hội cho hai người bọn họ ở chung.
An Nhiên bước vào phòng bếp đóng cửa phòng bếp lại, cô đi nhẹ nhàng từ từ đến phía sau lưng của Phó Quân Hoàng, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm anh, vẻ mặt cô chuyên tâm mà dịu dàng.
Phó Quân Hoàng dường như còn đang suy nghĩ gì đó, ngón tay thon dài vẫn đang cầm muôi, không biết tại sao An Nhiên cảm thấy Phó Quân Hoàng như thế này đặc biệt hấp dẫn cô.
Âm thanh rất nhỏ của máy hút khói vang lên cùng với âm thanh va chạm của chiếc muôi và cái nồi, cộng thêm người đàn ông đang mặc tạp dề này, lòng của An Nhiên lập tức trở nên mềm mại.
Cô dựa sát vào người anh, hai tay vòng ở bên hông anh, ôm lấy anh từ phía sau.
Phó Quân Hoàng lập tức ngẩn ra, tay đang đảo thức ăn thoáng dừng, sau khi nghe thấy hơi thở đặc trưng của cô, vẻ mặt anh lập tức trở nên dịu dàng.
Cái tay còn lại nhẹ nhàng đặt lên cái tay đang ôm hông anh của cô, giọng nói của anh trầm nhẹ: “Đã trở lại à?”
“Ừ, đã trở lại.” Mặt An Nhiên tựa sát vào lưng anh, mắt khép hờ, khóe môi hơi cong lên.
“Em ra ngoài trước đi, sắp xong rồi. Ở đây nhiều khói, sẽ bị sặc.” Vừa nói xong anh đã kéo tay cô.
An Nhiên bất động, vẫn cứ ôm anh: “Anh quay lưng như vậy là được rồi, anh che chắn cho em.”
Phó Quân Hoàng hơi ngơ ngác, nhưng An Nhiên không ngờ anh tin thật, chỉ nghe anh nói: “Vậy cũng được, anh che chắn em.”
“Mẹ, người đang làm gì vậy?” Phó Quân Nghị vừa cắn quả táo vừa nhìn Từ Tĩnh Ngưng đang thập thò ở cửa phòng bếp, anh nghi ngờ hỏi bà.
Từ Tĩnh Ngưng nghe thấy con trai bà đang lớn tiếng hỏi, bà lập tức xoay người lại, trừng anh, nhân tiện chạy chậm sang.
Nhưng bà chỉ nhìn chằm chằm vào anh, sau đó liền bật cười: “Sau này con đừng tìm con dâu mà mẹ không thích về nhà, con xem An Nhiên nhà chúng ta rất tốt, rất thân mật.” Bây giờ bà càng ngày càng thích An Nhiên, thậm chí muốn An Nhiên và Phó Quân Hoàng lập tức kết hôn.
Phó Quân Nghị suýt nữa là phun miếng táo đang ăn trong miệng ra: “Tốt? Mẹ nói hồ ly kia tốt?” Hồ ly hại chết người, nếu anh thích loại hồ ly này, anh tình nguyện mổ bụng tự sát, quả thật là quá giày vò người, anh thà đi tìm một nữ sinh ngốc nghếch còn hơn là người giống hồ ly kia.
“Con nói ai là hồ ly hả?” Từ Tĩnh Ngưng liền dùng tay đánh vào người Phó Quân Nghị: “Có ai lại nói chị dâu tương lai của mình như vậy hả?”
Phó Quân Nghị đang cắn quả táo cũng cảm thấy cả người không ổn.
Anh nhớ rõ lúc anh còn rất nhỏ, cô nhóc kia phải gọi mình là chú, sau này lại thành anh, sao bây giờ vai vế của cô lại cao hơn anh, thành chị dâu của anh? Có phải thế giới này quá huyền ảo hay không?
“Mẹ, người đánh con đau.” Phó Quân Nghị ôm chỗ bả vai bị Từ Tĩnh Ngưng đánh đau, miệng vừa cắn quả táo vừa nói ấp úng.
“Đáng đời.” Phó Văn Thắng vừa ra khỏi thư phòng của cụ Phó thì đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ông hừ lạnh.
Nhìn thấy ông già nhà mình xuống, Phó Quân Nghị biết điều không nói gì cả, ba và anh của anh đều có chung một đức hạnh, chính là thê khống (). Hừ, sau này anh nhất định phải tìm một cô vợ ngoan ngoãn, tuyệt đôi không thể giống cọp cái, trông rất dọa người.
“Sao bà lại đi ra ngoài?” Phó Văn Thắng đi đến bên cạnh Từ Tĩnh Ngưng, vẻ mặt có chút nghi hoặc.
“Cho đôi vợ chồng trẻ kia nấu.” Từ Tĩnh Ngưng cười ái muội.
“Mẹ nói anh và hồ ly đang nấu cơm? Thức ăn hồ ly kia nấu có thể ăn được sao?” Ở trong cảm nhận của anh, Phó Quân Hoàng không gì không làm được, đương nhiên việc làm cơm này bị anh trực tiếp xem nhẹ.
Bốp ----
Lại là một cú đánh.
“Con chú ý cách dùng từ của mình đi.”
“Mẹ! Mẹ đánh con đau quá!” Lần này, cánh tay của anh nhất định đỏ rồi.
Từ Tĩnh Ngưng hừ lạnh: “Không đau thì mẹ đánh con làm gì? Không biết lực tác dụng lẫn nhau à? Con đau chẳng lẽ mẹ không đau? Ai bảo con không chịu nhớ kĩ.”
“Đáng đời.” Phó Văn Thắng hừ lạnh.
“Vợ quản chặt gì gì đó thật đáng ghét.” Phó Quân Nghị liếc nhìn ông già nhà mình một cái, vừa lầm bầm vừa cầm quả táo chưa ăn xong đi xem ti vi.
Thực ra anh vẫn đang rối răm, rốt cuộc hồ ly kia có thể nấu cơm không, cũng không biết thức ăn cô nấu có ăn được không.
Thực ra An Nhiên cũng muốn giúp một tay, nhưng Phó Quân Hoàng nhất định không cho cô động vào, cô cũng chỉ có thể để anh nấu một mình.
“Lão soái ca, anh không cho em nấu cơm, chắc không phải là không muốn cho người khác ăn chứ?” An Nhiên chỉ là thuận miệng nói vậy, nhưng cô không ngờ câu nói của cô làm cho ngũ quan hoàn mỹ của Phó Quân Hoàng đỏ lên, như vậy hoàn toàn không cần anh trả lời, An Nhiên cũng đã biết đáp án.
An Nhiên vui vẻ: “Lão soái ca, sao anh cứ hẹp hòi như vậy.”
Phó Quân Hoàng không nói lời nào, tiếp tục nấu món ăn của anh.
Bảo bối nấu cơm, sao có thể để cho người khác ăn? Đó chính là quyền lợi một mình anh độc hưởng.
“Quân Hoàng…” An Nhiên vừa bóc tỏi vừa nhìn Phó Quân Hoàng mà mỉm cười, trên khóe môi hiện nụ cười nhàn nhạt.
Phó Quân Hoàng nhìn mà có chút ngốc, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh dừng ở độ cong trên khóe môi cô, tâm tình không khỏi đi theo cũng vui vẻ ừ một tiếng.
“Em sẽ không rời xa anh.” Lúc An Nhiên nói câu này thì nhìn vào ánh mắt anh mà nói: “Mặc dù là ai tới tìm em, em cũng sẽ không rời xa anh.”
Vẻ mặt Phó Quân Hoàng cứng lại, đáy lòng lập tức sáng tỏ: “Em biết rồi.”
“Ừ, biết rồi.” An Nhiên biết anh nói chính là sự việc nào: “Sau này anh không cần buồn phiền vì loại chuyện này, cho dù có phải ruột thịt hay không, đối với em mà nói thì bọn họ cũng chỉ là người xa lạ mà thôi. Em chưa từng gặp bọn họ, không có ấn tượng với bọn họ, cho dù bọn họ đứng ở trước mặt em, em cũng sẽ không nhận ra bọn họ.”
An Nhiên cầm tỏi bóc xong vỏ cho lên thớt, khóe môi xuất hiện độ cong lớn hơn: “Em biết anh đang lo lắng cái gì, nhưng mà Quân Hoàng, không phải em đã nói với anh rồi sao, em là vợ của anh, anh là chồng của em, cho dù là ai, đều không thể chia rẽ chúng ta. Cho dù là hiện tại hay là sau này, chúng ta đều luôn luôn ở bên nhau, trừ phi, em chết, hoặc là anh chết.”
“Không có trừ phi.” Mặc dù chết rồi, bọn họ cũng phải ở cùng một chỗ.
Phó Quân Hoàng không làm được chuyện anh chết rồi em sống tốt là được như vậy, nếu như anh chết đi, anh nhất định sẽ đưa cô theo cùng, anh sợ sau khi anh chết, bảo bối của anh sẽ biến thành bảo bối của người khác, đến lúc đó bảo bối của anh sẽ quên anh đi, thích người khác.
“Cùng chết.” Phó Quân Hoàng nhìn vào mắt An Nhiên, đôi mắt đen nhánh giống như muốn hút linh hồn người khác: “Không rời xa nhau.” Chỉ có cùng chết, bọn họ mới không rời xa nhau.
Phó Quân Hoàng từng nghĩ rồi, nếu như đến lúc bọn họ chết rồi, anh sẽ căn dặn người của anh hỏa táng hai người họ cùng nhau, sau đó đưa tro cốt bọn họ đặt cùng một chỗ, nung thành đồ gốm, cuối cùng thả đồ gốm xuống trung tâm của biển cả, như vậy thì cho dù bị cá ăn thì cũng không thể tách bọn họ ra.
Anh muốn ở cùng một chỗ với bảo bối của anh đời đời kiếp kiếp, không ai có thể rời xa.
An Nhiên sao có thể không rõ ý nghĩ của anh, cô mỉm cười, thuận theo anh: “Được, cùng chết, không xa rời.”
Cho những miếng tỏi xắt xong cuối cùng vào trong cà đã xào được, sau khi đảo hai cái rồi nhấc nồi ra.
Lúc đến bữa trưa, Phó Quân Nghị rất thần kỳ nhìn thức ăn đầy bàn, nhìn An Nhiên với vẻ mặt khiếp sợ.
“Những món này đều do cô nấu sao?” Này không khoa học!
Phó An Nhiên lắc đầu: “Đều do anh hai cậu nấu.” An Nhiên nhìn thấy được vẻ mặt khiếp sợ của Phó Quân Nghị như mong muốn.
Ở trong lòng Phó Quân Nghị, mặc dù anh hai anh là một người không gì không làm được, nhưng anh thật sự không thể tưởng tượng bộ dáng anh hai nhà anh cầm chảo đảo rau xào, vừa rồi anh làm cái gì vậy, sao không đến phòng bếp xem kỹ chứ?
Từ Tĩnh Ngưng không có kinh ngạc chút nào, bà vốn biết tay nghề của con bé An Nhiên cũng là không tồi, nhưng mà với dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ đến gần như biến thái của đứa nhỏ Phó Quân Hoàng kia thì sao có thể để cho con bé nấu cho bọn họ ăn chứ?
“Đúng rồi, hai ngày nữa là lão tam trở về rồi, trở về cùng còn có vợ và con của nó, Tĩnh Ngưng, đến lúc đó con sắp xếp một chút.” Trước khi ăn cơm, cụ Phó bỗng nhiên giống như nghĩ đến chuyện gì, cười nói với Từ Tĩnh Ngưng.
“Thật sao? Chú nhỏ sắp trở về rồi sao?” Người hưng phấn đầu tiên chính là Phó Quân Nghị, mặc dù anh không hề có ấn tượng gì với chú nhỏ kia của anh, nhưng anh còn nhớ, chú nhỏ là một người vô cùng hòa nhã, đối với ai cũng đều ôn hòa, tính tình khá tốt.
An Nhiên cũng biết lão tam mà cụ Phó nói.
Lão tam là em trai của Phó Văn Thắng, tên là Phó Văn An, tính tình ông rất tốt, đối với ai cũng đều khách khí, đối với người nhà họ Phó cũng hòa nhã từ tận đáy lòng, dùng lời của An Nhiên mà nói thì đó chính là một người đàn ông ôn nhuận như ngọc ().
() Ôn nhuận như ngọc: tính cách ôn hòa, tính tình, thái độ, ngôn ngữ không nghiêm khắc, không thô bạo, khiến người khác cảm thấy thân thiết.
Phó Văn An cũng không ở đế đô nhậm chức mà là đi tỉnh S, mặc dù quan hàm của ông không cao bằng Phó Văn Thắng, nhưng ông bắt đầu đi lên từ cấp binh lính thấp nhất, bây giờ cũng đã là cán bộ cấp đoàn rồi.
Phó Văn An nhỏ hơn Phó Văn Thắng bảy tuổi vợ của ông tên là Đào Ngữ Song, là thiên kim của thương gia nổi danh ở tỉnh S bên kia, là một đứa nhỏ biết nguyên tắc, cụ Phó vẫn tương đối hài lòng với bà.
“Dạ được, con lập tức đi chuẩn bị một chút, đứa nhỏ nhà lão tam cũng không sai biệt lớn bằng An Nhiên đúng không? Cũng không biết bây giờ con bé ấy như thế nào rồi?” Từ Tĩnh Ngưng cười, vẻ mặt dịu dàng.
“Đến lúc đó cả nhà lão tam bọn nó tới rồi, các con đều phải quan tâm nhiều một chút.”
“Yên tâm đi.” Phó Văn Thắng nghe thấy em trai nhà mình quay về, cũng rất là vui vẻ, lúc giữa trưa còn uống với ông cụ một ly nhỏ.
Đứa nhỏ Văn An kia, đúng là rất lâu rồi chưa trở về, nhưng mà hằng năm đúng là ông gửi không ít đồ về qua bưu điện.
Sau khi ăn xong, việc rửa chén bát thì giao cho người giúp việc làm, An Nhiên kéo Phó Quân Hoàng đi nói chuyện một chút với ông cụ, cô lại bị Phó Quân Hoàng kéo về nghỉ trưa.
Nằm ở trên giường, An Nhiên hỏi anh: “Biết chuyện của chú nhỏ không?”
Phó Quân Hoàng lắc đầu: “Ngay từ nhỏ anh đã ở trong quân đội.”
An Nhiên gật đầu, nghĩ đến cũng đúng, đứa nhỏ nghịch ngợm Phó Quân Nghị kia cũng không biết chuyện của Phó Văn An thì sao anh có thể biết chứ?
“Ngủ đi.” Phó Quân Hoàng điều chỉnh nhiệt độ trong phòng đến nhiệt độ thích hợp, ôm An Nhiên vào trong ngực của mình, nói dịu dàng.
An Nhiên rúc vào trong ngực Phó Quân Hoàng, gối đầu lên cánh tay của anh, nhắm hai mắt lại.
Chân trời vốn là trời quang lại không biết từ lúc nào trở nên âm u, xem ra tuyết lại muốn rơi rồi.
Quả nhiên, không bao lâu sau thì phía chân trời hoa tuyết bắt đầu rơi xuống.
Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên bên trong phòng làm việc giống như không muốn sống.
Lúc Diêm Tử Diệp nghe điện thoại, vẻ mặt rất lạnh.
“Nói.”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói sợ hãi của một người: “Môn chủ, vừa mới có người xông vào nhà họ Tần, tất cả các anh em đều… đều chết hết.”
Không khí bên trong phòng làm việc căng thẳng lên trong nháy mắt.
Thủ hạ bên kia không nghe thấy giọng nói của môn chủ của mình, còn tưởng rằng môn chủ tức giận rồi, giọng nói càng run rẩy hơn.
“Môn… môn chủ, cái kia, không thấy tiểu thư kia nữa.”
“Không thấy ai?” Bỗng nhiên Diêm Tử Diệp đứng dậy từ chỗ ngồi, giọng nói lạnh như băng.
“Vị tiểu thư mà người để cho tôi trông giữ kia, cô ấy… không thấy đâu.” Lúc anh nói ra câu này, đều có thể nhìn thấy kết cục của chính mình rồi.
Đây là bọn họ trông nom không tốt, môn chủ trách cứ xuống dưới thì bọn họ đều sẽ chết.
Chỉ là làm cho anh cảm thấy khó hiểu chính là, Diêm Tử Diệp cũng không nói thêm gì, anh chỉ hỏi một câu: “Có chỗ nào trong nhà bị hư hại không?”
Người nọ sửng sốt, nhưng mà đã khôi phục thần trí rất nhanh: “Không… không có hư hại, đều nguyên vẹn không hao tổn gì, dường như là bọn họ hướng về phía tiểu thư kia mà đến, cho nên cũng không có…”
Nghe nói như vậy, lông mày Diêm Tử Diệp nhíu chặt lại với nhau, trực tiếp hướng về phía Tần Lam kia mà đến sao?
Bỗng nhiên Diêm Tử Diệp giống như nghĩ đến điều gì, tắt điện thoại, lấy đồ từ trên giá áo, mở cửa phòng làm việc ra, bước nhanh rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của thư ký.
Lúc Diêm Tử Diệp trở lại, Kiều Tử Du đã chờ ở chỗ đó rồi, bên trong nhà họ Tần không cho phép bất kỳ ai bước vào, không ai dám đi vào, chỉ có thể đứng ở trong sân chờ Diêm Tử Diệp trở lại.
“Môn chủ.” Sau khi Kiều Tử Du thấy Diêm Tử Diệp không có việc gì, giọng điệu nhẹ nhõm.
Tầm mắt Diêm Tử Diệp thoáng nhìn qua thi thể bị xếp thành một hàng: “An táng long trọng. Trấn an người nhà.”
“Dạ.” Một người thoạt nhìn có bộ dáng của người cầm đầu mở miệng nói.
Tầm mắt Kiều Tử Du vẫn luôn dừng trên người Diêm Tử Diệp, nhưng mà từ đầu đến cuối, anh đều không liếc nhìn cô một lần.
Diêm Tử Diệp trực tiếp bước chân vào nhà họ Tần, trong nhà không có thay đổi chút nào, giống như lúc anh rời khỏi, chỉ là phòng của anh, cũng chính là phòng của Tần Lam giả kia thì cửa đã bị phá vỡ, ngoại trừ nơi này có tổn hại ra thì những nơi còn lại đều không có tổn hại.
“Điều tra ra là ai làm chưa?” Lúc Diêm Tử Diệp đi ra, vẻ mặt không thay đổi, dường như đối với sự mất tích của Tần Lam, anh cũng không để trong lòng.
“Không có.” Thủ hạ hít một hơi thật sâu rồi mới trả lời.
Người có thể ngang nhiên xông vào nhà họ Tần, sao có thể là người tầm thường chứ?
“Môn chủ, chuyện này…” Kiều Tử Du nhìn Diêm Tử Diệp, muốn gánh nhiệm vụ này về.
“Xích hồ, chuyện này giao cho cô xử lý, cho dù cô có thể tìm người trở về hay không, nhưng mà cô nhất định phải điều tra ra, ai làm chuyện này.” Diêm Tử Diệp lạnh lùng nói xong những lời này, xoay người bước đi.
Ánh mắt Kiều Tử Du lập tức sáng lên, môn chủ vẫn tin tưởng cô, anh vẫn còn bằng lòng tin tưởng cô.
“Dạ! Tôi sẽ nhanh chóng tìm ra.”
Người nhà họ Tần bên này đang rối loạn, thế nhưng mọi người bên phía Lại Tư bên kia cũng bất giác ngừng hô hấp lại.