Trong một đêm Hoàng gia và Lý gia, hai đại bang phái ở nơi này, bị huyết tẩy.
Thời điểm cảnh sát chạy tới, trong hai nhà không còn một ai sống xót, theo được biết, người huyết tẩy hai bên này chính là người của Long Tam, chỉ vì để báo thù cho Long Tam.
Trong nháy mắt, tất cả dư luận và tin tức đều phát triển theo hướng ân ân oán oán trong hắc đạo, ngay cả ban đầu truyền thông có nói bóng nói gió người sát hại Long Tam là người Phó gia, cũng đều đứng ra nói xin lỗi, mà các trang web lớn cũng đều đưa tin cái chết "chân chính" của long Tam.
Vậy mà, internet và một ít truyền thông vẫn nói chuyện này quá kì quặc, trong một buổi tối hai nhà Hoàng Lý đều bị giết hết, nghĩ thế nào cũng thấy khả nghi.
Nhưng, ở đế đô, có nhân vật nào có thể huyết tảy hai nhà Hoàng, Lý mà không kinh động bất kì kẻ nào? Mọi người không nghĩ ra được, cũng chỉ có thể nghĩ đến ban đầu Long Tam làm lão đại hai nhà.
Trong thời gian sáu năm Long Tam biến mất, rốt cuộc có bao nhiêu thực lực, không ai biết. Nhưng hai nhà Hoàng, Lý sợ Long Tam trở vầ sẽ tranh đoạt địa bàn với bọn họ, dĩ nhiên là không muốn , vì vậy hợp mưu giết người phòng giải hậu hoạ. Chẳng qua, tại sao thi thể của hắn lại xuất hiện ở cục cảnh sát, điều này thật đúng là không ai biết.
An Nhiên thờ ơ nhìn lướt qua nội dung tờ báo, nhìn tờ báo một lượt, sau khi xác định không còn truyền thông nào nhắm thẳng vào nói Phó gia là hung thủ, mới bỏ tờ báo cứng nhắc trong tay xuống, dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần (nghỉ ngơi).
Long Tam chết, cuối cùng là một bí mật.
Thi thể Kim Duy Hi đã bị cảnh sát mang đi, cô cũng không tiện đi thăm dò, cô ta chết cũng vô cùng kì lạ.
Trong tài liệu lấy được từ chỗ Tần Vũ Triết, tài liệu về người bên trong phìng kia đều là giả, bất quá một người có thể nguỵ trang chạy ra khỏi thế lực của Phúc Mãn Lâu, cô thật đúng là không thể không ca ngợi.
Tất cả tin tức, đều bị cắt đứt tại đây.
Loại cảm giác bị người để mắt tới này thật đúng là khó chịu!
Tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm chạm đột nhiên phá vỡ yên tĩnh tron thư phòng, An Nhiên cầm điện thoại di động đặt ở trên mặt bàn lên, lúc nhìn đến tên hiển thị phía trên, mắt của cô hung hăng nảy lên mấy cái.
"Gia, nhớ tôi không? Gia, cũng đã qua mấy ngày, người cũng không gọi điện thoại cho tôi à...... Giá, người ta vẫn luôn đợi điện thoại của người, chẳng lẽ gia không định tiếp tục cưng chiều tôi sao? Thịt trên người tôi rất nhiều, nhưng sờ vào rất rất thoải mái, giá....."
Trực tiếp cúp điện thoại.
Trong mấy ngày này, cô không chỉ một lần mắng bản thân não tàn, nói chuyện bản thân còn sống với khối thịt kia
Tiếng chuông điện thoại di động nhẹ nhàng chậm chạp vang lên lần nữa.
Lần này, An Nhiên cũng không lập tức nhận, lúc tiếng chuông đến gần hồi cuối mới chậm rãi nhận điện thoại: "Nói."
"Gia a, sao người có thể cúp điện thoại của tôi chứ? Gia, chẳng lẽ ngài không muốn nghe giọng nói duyên dáng của tôi sao? Gia,......"
"Muốn chết cứ tiếp tục."
Bên kia trong nháy mắt im lặng.
"Gia, cái kia, tôi là có chuyện quan trọng muốn nói với gia."
"Nói."
"Cái kia, tôi nói ngài đừng tức giận, cái kia, Diêm Tử Diệp hình như đang điều tra ngài, nguyên nhân cụ thể tôi còn không rõ ràng."
An Nhiên sửng sốt, Diêm Tử Diệp điều tra cô?
"Sau này không có chuyện gì đừng gọi điên thoại cho tôi, tránh gây phiền toái cho tôi." Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại Bàn gia lăng lăng nhìn điện thoại bị cúp ngẩn người, nhưng trong lòng như có vô số con ngựa đang phi nhanh.
Gì chứ! Đây là gia đang muốn giết hắn sao? Đã nói cho hắn biết chuyện cô còn sống, mà không cho hắn liên lạc với gia, đây là muốn mạng của Bàn gia hắn mà!
Một tay An Nhiên chống đầu, con ngươi nhìn vào trong không trung, vẻ mặt cũng một mảnh lạnh lùng.
Xem ra, Diêm Tử Diệp đã nhận ra chút gì, sau này cô vẫn phải chú ý nhiều hơn mới được.
Mấy ngày gần đây, bởi vì Long Tam chết, Phó Quân Hoàng cực kì nghe lời của An Nhiên, chưa hề trở về Phó gia, vẫn luôn ở trong bộ đội thao luyện lính của mình.
Vốn muốn gọi điện thoại cho anh một chút, sau khi suy nghĩ tính toán một chút, trực tiếp đứng dậy, cầm điện thoại di động, ra cửa.
Cô vẫn nên trực tiếp đến bộ đội tìm anh đi.
Bên trong mật thất mờ tối, một bóng dáng co rúc ở trong góc, thân thể không khống chế được run rẩy.
Tóc dài xốc xếch che lấp khuôn mặt của người kia, từ bóng dáng bên ngoài có thể thấy được đó là một người phụ nữ, còn lại không nhìn ra những thứ khác.
Bên trong mật thất bài biện cực kỳ đơn giản, chỉ có một cái bàn làm việc và một cái ghế.
Một hồi tiếng áp súc với không khí vang lên, của mật thất vốn đóng chặt đột nhiên mở ra, một bóng dáng đi vào, trong ánh sáng mờ tối, cũng kjông thấy rõ khuôn mặt của bóng dáng kia, nhưng bóng dáng kia lại tản ra hơi thở làm người ta sợ hãi.
"BOSS, đó chính là người ngài muốn." Một bóng dáng đi theo sau cung kính nói.
Người đàn ông sải bước về phía trước, hơi thở vừa lạnh lẽo vừa nguy hiềmlam bóng dáng co rúc trong góc run rẩy lợi hại, "Không muốn. . . . . . Đừng có giết tôi, tôi, tôi. . . . . ."
Giọng nói khàn khàn lại sợ hãi vang lên trong mật thất.
Mà giọng nói này, vội vàng cẩn thận nghe, chính là giọng nói của Kim Duy Hi đã chết kia!
Nhìn kĩ lại lần nữa, người này không phải Kim Duy Hi thì là ai!
Con ngươi băng hàn bắn thẳng đến trên người Kim Duy Hi, lạnh lùng ném xuống hai chữ:
"Sẽ không."
Hai chữ đơn giản làm Kim Duy Hi đang co rúc đột nhiên ngẩng đầu, cô ta mong đợi nhìn về phía người đàn ông, cô ta vội vàng nằm trên mặt đất, bò đến trước chân người đàn ông, đưa tay ra, muốn ôm chân người đàn ông. Vậy mà, lúc cô ta đưa tay tới, người đàn ông này không chút do dự nhấc chân lên liền dẫm lên cánh tay của cô ta.
Răng rắc!
Thanh âm xương gãy lìa vang lên trong mật thất.
"A ——" Kim Duy Hi thống khổ thét lên, cô ta ôm cánh tay của bản thân, rất nhanh liền kiềm chế tiếng quát tháo thống khổ của mình, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông, con ngươi thống khổ đột nhiên ngẩn ra.
Mặt nạ, người đàn ông đeo một chiếc mặt nạ.
Đây là hy vọng duy nhất của cô, cô không thể sinh khí, không thể!
Cô phải báo thù! Phó An Nhiên phá huỷ cả nhà cô! Cô muốn cho Phó An Nhiên chết không có chỗ chôn!
"Cứu tôi, cái gì tôi cũng cho anh, cái gì cũng có thể cho anh, van cầu anh, cứu tôi......" Kim Duy Hi muốn đưa tay túm lấy chân người đàn ông, nhưng nghĩ đến cánh tay vẫn còm đau đớn kịch liệt cô lại từ bỏ.
"Được." Người đàn ông ngồi xổm xuống, con ngươi lạnh băng lộ ra ngoài mặt nạ. "Nhớ, mạng của cô, không còn là của cô."
Cả người Kim Duy Hi đau đớn toát ra lạnh lẽo, ngay khi cô nghe được lời nói của người đàn ông này, đáy lòng của cô không kìm được sôi trào.
"Phải . . . . . Mạng của tôi là thuộc về. . . . . . Chủ nhân anh, tôi. . . . . ."
Người đàn ông giống như không muốn nghe tiếp, nói với người đàn ông đi theo sau hắm: "Tốt tốt, rất biết điều."
Bình đầu nam cúi đầu, mặt cung kính, "Dạ!"
đến khi người đàn ông niến mất khỏi mật thất, Bình Đầu Nam mới đi đến trước mặt Kim Duy Hi, trong con ngươi không che dấu được một tia lạnh lẽo cùng một chút đùa cợt.
"Sau này gọi tôi là anh Lô, nhớ, mạng của cô đã không còn là của cô."
Kim Duy Hi ngước mắt, trong con ngươi là một mảnh tịch mịch âm lãnh.
"Dạ, anh Lộ." người nợ cô, nhất định cô sẽ hoàn trả lại toàn bộ.