CHƯƠNG 161 Còn cả… Câu nói “Gia Huy, cẩn thận!” của Tô Thư Nghi nữa. Tô Thư Nghi nhìn Cố Gia Huy, chợt cảm thấy ngạc nhiên. Cô bỗng cảm thấy như anh ta biến lại thành Cố Gia Huy mà cô từng quen thuộc. Không phải là Cố Gia Huy mặc vest, luôn lạnh lùng châm biếm cô, mà là Cố Gia Huy mặc áo sơ mi trắng phối quần bò, đạp xe trong vườn trường và cười ngốc nghếch với cô. Dường như Cố Gia Huy không để ý tới biến hóa rất nhỏ trong ánh mắt của Tô Thư Nghi nên vẫn còn nổi nóng, trách móc: “Tô Thư Nghi, em có biết em là phụ nữ không? Đàn bà con gái ra vẻ anh hùng cái gì?” Tô Thư Nghi ngây người, sau đó bỗng mỉm cười. Nụ cười ấy có vài phần chua xót. Cô nhớ thời đi học khi hai người còn yêu nhau, Cố Gia Huy rất thích mắng cô như thế. Mỗi lần cô thức đêm cố giành học bổng, mỗi lần cô ra mặt đòi lại công bằng cho bạn học cùng khoa hay mỗi lần cô đến tháng mà còn tham gia chạy marathon trong hội thao trường… Anh ta đều rất tức giận, vừa ôm chặt cô, vừa đau lòng nói: “Tô Thư Nghi, em còn nhớ mình là con gái không!” Đúng lúc này, tiếng chuông báo của xe cứu thương vang lên. Cố Gia Huy không nói nhiều lời, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, anh ta bế ngang Tô Thư Nghi chạy nhanh ra xe. Tô Thư Nghi nằm trong vòng tay Cố Gia Huy có chút thất thần. Bỗng chốc, cô cảm thấy bản thân mình như quay về mùa hè của ba năm trước, quay về buổi chạy tám trăm mét của hội thao trường khi đang đến tháng để rồi cuối cùng cô đau ngất đi ở vạch đích. Lúc đó, Cố Gia Huy nhảy ra khỏi khán đài, bế cô chạy vào phòng y tế… Tô Thư Nghi không dám nghĩ tiếp. Có những hồi ức càng nhớ lại càng làm nổi bật lên sự bất đắc dĩ của hiện tại. Xe cứu thương nhanh chóng đưa Tô Thư Nghi tới bệnh viện. Vốn dĩ cô chỉ muốn xử lý vết thương tại chỗ thôi, nhưng Cố Gia Huy chuyện bé xé ra to, mang thân phận của anh ta ra để giành lấy phòng bệnh riêng mà không cho cô từ chối. Cố Gia Huy đi thanh toán viện phí. Tô Thư Nghi không tình nguyện nằm trong phòng bệnh, đang nghĩ cách làm sao để trốn đi thì bỗng điện thoại của cô đổ chuông. Cô giật mình nhìn hiển thị cuộc gọi đến. Là Cố Mặc Ngôn. Tô Thư Nghi không dám nói chuyện mình bị thương với Cố Mặc Ngôn, nhưng cô cũng không thể không nhận điện thoại của anh. Cuối cùng cô chỉ đành lấy hết can đảm nhận điện thoại. “Alo…” “Tô Thư Nghi, em đang ở đâu?” Giọng nói trầm thấp của Cố Mặc Ngôn vang lên trong điệện thoại. “Em…” Giọng Tô Thư Nghi bất giác trở nên lí nhí: “Em ở bệnh viện.” “Bệnh viện?” Giọng nói của Cố Mặc Ngôn bỗng trở nên u ám: “Em ở bệnh viện làm gì?” “Ừm… Em bị thương.” Thực sự Tô Thư Nghi không muốn nói dối Cố Mặc Ngôn. Hơn nữa băng vết thương còn rõ thế này, cô về nhà là bị anh nhìn thấy ngay, cho nên cô chỉ đành nói thật. “Bị thương? Em ở bệnh viện nào?” Cố Mặc Ngôn gấp gáp. “Em ở Bệnh viện số một Thành phố.”