CHƯƠNG 167 Tuy rằng cô gái không hiểu nỗi lòng của anh, nhưng có một số việc anh vẫn muốn hỏi cho rõ ràng. Tô Thư Nghi không ngờ Cố Mặc Ngôn lại đột nhiên hỏi như vậy, giật mình một lúc sau đó mới trả lời: “Lúc ấy em không nghĩ nhiều như thế, chỉ định ngăn cản người đàn ông kia thôi. Em cũng không ngờ gã kia điên rồ đến mức dám ra tay với em.” Con ngươi Cố Mặc Ngôn co rút lại, nhưng anh vẫn không nói gì thêm. “Nhưng mà giờ cứu Cố Gia Huy cũng tốt.” Có vẻ Tô Thư Nghi đột nhiên nghĩ tới gì đó, ánh mắt cô lập lòe: “Ít nhất như vậy em sẽ không cảm thấy mình mắc nợ anh ta.” Lúc này Cố Mặc Ngôn mới nhìn Tô Thư Nghi: “Nợ cậu ta?” “Ừ.” Tô Thư Nghi gật đầu: “Thật ra ban đầu thời còn đi học, em thiếu tiền học phí. Em luôn phải xin học bổng rồi đi làm thuê, lúc đó Cố Gia Huy đã âm thầm giúp đỡ em rất nhiều.” Cô được Tô Ninh Kiều nuôi lớn, nhưng sức khỏe của bà vẫn luôn không tốt lắm. Nhất là đến khi cô vào đại học, bà hoàn toàn không thể gánh được học phí và phí sinh hoạt của cô. Bởi vậy cô phải xin học bổng, rồi còn vừa học vừa làm. Nhưng dù sao thì đại học Z nhân tài như mây, vừa học vừa làm thì rất khó để giành được học bổng. Tuy vậy, không biết vì lý do gì mà dù thành tích của cô không phải rất tốt nhưng học bổng vẫn luôn là hạng nhất. Không chỉ có vậy, lần nào cô cũng có thể ‘trùng hợp’ tìm được công việc trả lương hậu hĩnh. Lúc trước cô còn cảm thấy là do ông trời thương mình. Nhưng từ khi biết Cố Gia Huy là cậu út nhà họ Cố, cô mới hiểu ra, có lẽ đều là do anh ta âm thầm giúp đỡ mình. Tô Thư Nghi không thích nợ người khác, nhất là khi bây giờ cô và Cố Gia Huy còn có mối quan hệ ngượng ngùng như thế. Bởi vậy, lần này có thể cứu anh ta một lần, cũng coi như trả ơn đi vậy. Từ nay về sau, cho dù là thời niên thiếu cô mắc nợ anh ta hay là bây giờ anh ta làm tổn thương cô thì cứ coi như đã thanh toán xong xuôi, không ai nợ ai nữa cả. Tô Thư Nghi đang nghĩ tới chuyện trước đây nên bỗng dưng hơi thất thần, không để ý tới Cố Mặc Ngôn ở bên cạnh đang nhìn mình với ánh mắt âm u. Năm đó cô nợ Cố Gia Huy ư? Cố Mặc Ngôn không nói ra được trong lòng mình có cảm giác gì. Là anh xuất hiện quá muộn trong cuộc đời của cô sao? Tô Thư Nghi mà anh biết, đã là một người phụ nữ độc lập thích gánh mọi thứ lên vai mình. Nhưng anh không biết, cô của quá khứ cũng chỉ là một học sinh bình thường, bị sự nghèo nàn của gia đình và nỗi ô nhục của thân phận làm mệt mỏi tới mức không ngẩng nổi đầu. Nhưng Cố Gia Huy lại quen biết cô vào lúc này, lặng lẽ dành cho cô tình yêu thương và ủng hộ đầu tiên. Cố Mặc Ngôn đột nhiên giơ tay lên, nắm lấy tay Tô Thư Nghi. Xúc cảm ấm nóng trên tay truyền tới, Tô Thư Nghi bị dọa cho giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn Cố Mặc Ngôn: “Cố Mặc Ngôn, anh sao vậy?” Cố Mặc Ngôn nhìn cô, sắc mặt khó đoán, chỉ nói khẽ rằng: “Không sao cả, anh chỉ đang nghĩ nếu gặp được em sớm hơn thì tốt rồi.” Cho dù không thể gặp được cô thời đại học, nếu như có thể gặp được cô vào hai năm trước, gặp cô vào lúc cô yếu ớt nhất rồi cứu lấy cô, thì cũng đã tốt lắm rồi. Câu nói không đầu không đuôi này của Cố Mặc Ngôn làm Tô Thư Nghi sững sờ. Cô ngây ngô gật đầu, chỉ nghĩ rằng Cố Mặc Ngôn vẫn còn đang tức giận, vậy là bèn bổ sung thêm một câu: “Cố Mặc Ngôn, anh đừng không vui, nếu chuyện hôm qua xảy ra với anh thì chắc chắn em cũng sẽ xông qua.”