CHƯƠNG 175 Anh cũng không vội đi tới phòng tắm ngay mà lại tới bàn sách ở bên cạnh, cẩn thật đặt dây chuyền vào ngăn kéo đầu tiên, sau đó mới cầm khăn tắm đi vào phòng tắm. Tô Thư Nghi ở lại trong phòng, nghe thấy phòng tắm vang lên tiếng tí tách, ánh mắt lại không kìm được mà dừng lại trên bàn sách. Cô không kìm được mà thấy hơi tò mò. Rốt cuộc dây chuyền kia từ đâu ra? Vì sao mỗi lần lúc Cố Mặc Ngôn nhìn dây chuyền đó, biểu cảm đều bi thương như vậy? Tô Thư Nghi cũng không biết mình đang bị làm sao nữa, trước giờ cô không phải là người hay tò mò, nhưng vào lúc này chỉ cảm thấy có một bàn tay không nhìn thấy ở sau lưng đẩy cô một cái, khiến cô không nhịn được bước mà từng bước về phía bàn sách. Chỉ nhìn một cái thôi… Chắc là… không sao đâu nhỉ? Sau khi Tô Thư Nghi xác nhận rằng Cố Mặc Ngôn vẫn còn tắm ở bên trong, mới nín thở nhẹ chân nhẹ tay mở ngăn kéo của Cố Mặc Ngôn ra. Cô cũng không biết mình làm sao nữa, chỉ cảm thấy dây chuyền kia như cái gai trong tim mình vậy, khiến cô vô cùng để ý. Cho dù ban đầu lúc ở bên Cố Gia Huy, cô cũng chưa bao giờ có cảm nhận như vậy. Ngăn kéo không khóa, được mở ra rất nhanh, Tô Thư Nghi nhìn thấy bên trong đặt mấy xấp tài liệu, bên trên tài liệu có mấy bức ảnh, còn có dây chuyền kia nữa. Tô Thư Nghi lấy dây chuyền ra trước, cẩn thận đặt trong lòng bàn tay. Là một mặt dây chuyền rất đẹp, làm bằng pha lê, tuy rằng không xa hoa như kim cương, nhưng lại mang khí chất đơn thuần trong sáng, từ kỹ thuật có thể nhìn ra được, chắc cũng không hề rẻ. Tô Thư Nghi lật dây chuyền lại, lúc nhìn thấy đằng sau thì đột nhiên sững sờ. Mặt chính của dây chuyền này được khắc hình trái tim, nhưng đằng sau lại khắc một chữ rất nhỏ. Nhưng khác với sự sự điêu khắc tỉ mỉ của sợi dây chuyền, chữ này hiển nhiên là được một người ngoài ngành khắc lên, trông hơi nguệch ngoạc, nhưng vẫn rất dễ nhận ra được, là một chữ “Uyển”. Uyển… Bên tai Tô Thư Nghi đột nhiên vang lên lời ông cụ Cố lúc tìm mình… “Đã mười năm rồi, từ sau khi Thu Uyển chết, ông tưởng rằng thẳng nhóc Cố Mặc Ngôn sẽ không thích người phụ nữ nào nữa.” Lẽ nào sợi dây chuyền này chính là của người phụ nữ tên Thu Uyển kia sao? Rốt cuộc cô ấy là ai? Là bạn gái cũ của Cố Mặc Ngôn sao? Vậy bây giờ cô ấy đang ở đâu? Bị lòng tò mò xui khiến, Tô Thư Nghi không nhịn được mà lấy cả tấm ảnh trong ngăn kéo ra. Ngay lúc nhìn thấy bức ảnh kia, cô không khỏi sững sờ một lần nữa. Trong bức ảnh có một đôi nam nữ, tuổi đều rất trẻ, nhìn trông chỉ khoảng 18 tuổi. Tô Thư Nghi nhanh chóng nhận ra chàng trai kia, là Cố Mặc Ngôn. Nhưng không phải là Cố Mặc Ngôn thành thục điềm tĩnh như bây giờ, mà là Cố Mặc Ngôn rất trẻ, mặt mày đẹp như hiện tại, nhưng lại có thêm sự non nớt và kiêu ngạo hào nhoáng. Nếu như Cố Mặc Ngôn bây giờ là một chén trà trầm nhưng thơm thì Cố Mặc Ngôn năm đó chắc chắn là một ly rượu mạnh, mãnh liệt phô trương, nhưng lại rất đẹp, vừa nhìn đã khiến người ta phải say. Nhưng điều khiến Tô Thư Nghi chú ý vẫn là cô gái trong bức ảnh.