CHƯƠNG 177 Giọng nói của cô càng ngày càng khẽ, tới cuối cùng gần như không nghe thấy gì nữa. Tô Thư Nghi tự biết lí do của mình tồi tệ đến thế nào. Cô đã lén giở đồ của người khác. Chính cô cũng không dám tin rằng mình sẽ làm ra hành vi rất tệ hại như thế. Nhìn Tô Thư Nghi trước mặt tái mét mặt mày, Cố Mặc Ngôn chỉ cảm thấy trái tim đau âm ỉ. Chết tiệt. Có phải vì giọng điệu vừa rồi của anh quá nghiêm khắc nên đã khiến cô sợ hãi không? Cố Mặc Ngôn thực sự không muốn nổi nóng với cô, nhưng cảnh tượng sợi dây chuyền suýt vỡ vụn vừa rồi dường như vẫn còn ngay trước mặt khiến anh không khỏi cảm thấy tức giận. Sợi dây chuyền này tượng trưng cho quá nhiều điều với anh. Nếu như vừa rồi rơi vỡ thật thì… Anh còn không dám nghĩ. Anh biết nếu lúc này mình còn ở cùng Tô Thư Nghi thì sợ rằng thái độ sẽ vẫn không được tốt đẹp, bèn quay người đi về phía tủ quần áo, lấy áo sơ mi ra mặc: “Công ty anh còn có vài việc. Anh ra ngoài đã. Em nghỉ ngơi sớm đi.” Hàng mi của Tô Thư Nghi rưng rưng. Cố Mặc Ngôn làm vậy là không muốn nhìn thấy mình nữa ư? Nhưng cô cũng không thể nói được gì, chỉ cắn môi gật đầu. Chẳng mấy chốc Cố Mặc Ngôn đã thay đồ xong, thậm chí tóc còn chưa sấy khô đã ngồi thẳng vào chiếc xe lăn, rời khỏi phòng. Anh đi thẳng xuống dưới lầu. Má Vương đang quét dọn nhà cửa, thấy Cố Mặc Ngôn thì không khỏi tần ngần. “Cậu chủ, giờ này rồi mà cậu định đi đâu đây?” Bà ấy tức tốc đi tới: “Mà sao tóc cậu ướt thế này? Mau sấy cho khô đi chứ.” Lúc này Cố Mặc Ngôn mới dừng xe lăn lại, vẻ mặt hơi lạnh lùng, nhưng vẫn bình tĩnh cất tiếng: “Má Vương, công ty tôi có việc. Má nhớ nhắc Thư Nghi thay thuốc.” “Tôi biết rồi, nhưng mà…” Má Vương còn chưa nói dứt lời, xe lăn của Cố Mặc Ngôn đã dời đi, không buồn quay đầu lại. Trong phòng. Tô Thư Nghi như người mất hồn, ngồi thừ trên giường. Cơn đau trên cánh tay lan đi, cô rón rén mở băng gạc ra kiểm tra thì thấy quả nhiên miệng vết thương đã rách ra. Cô biết là vết thương này lại cần phải xử lí, bèn vội vàng cầm bông tăm lên định xử lí qua một chút, nhưng ngặt nỗi tay trái cô rất gượng gạo, đâm mấy lần mà chỉ có máu chảy ra nhiều hơn. Nước mắt cô tuôn như mưa, chính bản thân cô cũng không biết là vì đau hay vì vừa rồi bị Cố Mặc Ngôn trách móc nữa. Xem ra sợi dây chuyền đó thật sự có ý nghĩa đặc biệt với Cố Mặc Ngôn. Mình mới động chạm một chút mà đã khiến Cố Mặc Ngôn nổi trận lôi đình rồi. Nhưng… Cũng tàn khốc thật! Người sống sờ sờ như cô mà lại không bằng được một sợi dây chuyền. Xem ra ở trong lòng Cố Mặc Ngôn, cô cũng chỉ đến vậy mà thôi. Suy nghĩ chua xót ấy nảy ra trong đầu, Tô Thư Nghi không khỏi bần thần. Nhưng ngay giây sau, cô đã chẳng nhịn được mà cười mếu.