CHƯƠNG 187 Cố Mặc Ngôn đang thu dọn đồ đạc bên này, trong căn phòng bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói yếu ớt: “Thư Nghi, trong nhà có khách tới sao?” Tô Thư Nghi ngây người. Lập tức nhận ra Tô Ninh Kiều đang nghỉ ngơi đã bị bọn họ quấy rầy. Sợ Tô Ninh Kiều nhìn thấy dáng vẻ của Cố Mặc Ngôn, cô vội bước nhanh vào phòng. “Mẹ, đánh thức mẹ rồi à?” Cô đi qua, thấy Tô Ninh Kiều đã ngồi dậy: “Con đã nhờ người đi mua cơm rồi, mẹ đợi một lát là được ăn thôi.” Nghe thấy tạp âm bên ngoài, Tô Ninh Kiều cau mày: “Ai tới vậy?” Mặt Tô Thư Nghi hơi gượng gạo: “Là Cố Mặc Ngôn ạ.” “Chồng con à?” Sắc mặt Tô Ninh Kiều lập tức trở nên phức tạp: “Cậu ta tới tìm con à? Cậu ta đang làm gì ở bên ngoài thế?” Tô Thư Nghi không biết phải trả lời thế nào, cô chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Anh ấy đang dọn nhà thay con.” Lần này lại đến lượt Tô Ninh Kiều ngây người. Ánh mắt bà lóe lên một cái rất nhanh, cuối cùng vẫn thấp giọng nói: “Được rồi, có một số việc, bản thân con hiểu rõ là được.” Tất nhiên Tô Thư Nghi hiểu được điều Tô Ninh Kiều đang nói. Cô bước tới, nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay bà, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng lo. Con sẽ kiểm soát được mình mà.” Lời hứa này không chỉ là nói với Tô Ninh Kiều, mà hơn cả là tự nhủ với bản thân mình. Cô không thể để mình thật sự yêu Cố Mặc Ngôn. Tô Ninh Kiều nhìn Tô Thư Nghi, ánh mắt càng lóe lên rõ hơn: “Được, mẹ tin con.” Tô Thư Nghi cười khẽ, sau đó lại ra khỏi phòng. Lúc cô ra, Cố Mặc Ngôn đã dọn dẹp xong căn phòng. Anh đứng ở đó, tay cầm giẻ lau, tự hào nói: “Anh đã dọn dẹp xong rồi. Thế nào, cũng được chứ hả?” Nhìn vẻ mặt như đang tranh công của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Ai có thể ngờ, Cố tổng làm ra một khoản trị giá hơn trăm tỷ mà giọng nói và sắc mặt đều không thay đổi, lại bởi vì chuyện quét dọn một căn phòng mà tự hào đến vậy. “Tốt lắm.” Cô chân thành khen ngợi: “Cảm ơn anh.” Trong lúc hai người họ nói chuyện, Dương Tùng Đức cũng vừa trở về. Tô Thư Nghi đi mở cửa cho anh ta, Dương Tùng Đức vừa bước vào đã thấy Cố Mặc Ngôn đang cằm giẻ lau trong tay, tròng mắt sợ hãi đến mức sắp rớt cả xuống. Nhưng anh ta cũng không dám nói gì, chỉ răm rắp giao cơm tới. Tô Thư Nghi chăm sóc Tô Ninh Kiều ăn cơm xong, cô cũng ăn tạm một chút, mới đó đã mười một giờ rồi. Sau khi dọn dẹp bàn ăn, Tô Thư Nghi nhìn về phía Cố Mặc Ngôn và Dương Tùng Đức: “Cố Mặc Ngôn, trợ lý Dương, hôm nay thật sự cảm ơn hai anh. Giờ đã hơi trễ rồi, lúc trở về lái xe cẩn thận chút nha.” “Mợ chủ, cô không cần khách sáo với tôi.” Dương Tùng Đức cười vui vẻ, sau đó chuẩn bị đứng dậy rời đi. Nhưng không ngờ Cố Mặc Ngôn ở bên cạnh lại vẫn ngồi trên ghế, không hề có ý định trở về xe lăn. Dương Tùng Đức cảm thấy hơi bất thường, anh ta lập tức thử thăm dò: “Cậu Cố?” “Cậu về trước đi.” Cố Mặc Ngôn thản nhiên nói: “Hôm nay tôi ở đây.” Ở đây?