CHƯƠNG 193 Cơ thể Cố Gia Huy cứng đờ, nhỏ giọng hỏi: “Bảo Châu, rốt cuộc em sao vậy?” Nước mặt của Lâm Bảo Châu làm ướt áo sơ mi của anh ta, cô ta nói khẽ: “Gia Huy, anh sẽ bỏ em ư?” Cô ta hoàn toàn không biết phải diễn tả cảm giác hoang mang lo sợ của mình lúc nghe được những lời hôm nay Khưu Duyệt nói như thế nào. Khưu Duyệt nói cho cô ta biết, hôm nay trước mặt tất cả mọi người ở tòa soạn, Cố Gia Huy chất vấn Tô Thư Nghi tại sao không giải thích năm đó cô là người bị hại. Lâm Bảo Châu nhìn ra được cái cô Khưu Duyệt kia nói với mình những chuyện này là hy vọng mình đi dạy dỗ Tô Thư Nghi. Nhưng cô ta không thể nào ngờ tới, lúc cô ta nghe được những lời này lại tái mặt vì sợ hãi. Cố Gia Huy biết hai năm trước Tô Thư Nghi là người bị hại rồi ư? Vậy có khi nào anh ta và Tô Thư Nghi sẽ nối lại tình xưa không? Anh ta có điều tra ra cô ta không? Trong nỗi sợ hãi cùng cực, cô ta nào còn để ý tới Khưu Duyệt được nữa. Lâm Bảo Châu lập tức vội vàng chạy đến nhà Cố Gia Huy, điên cuồng gọi điện thoại cho anh ta. Nhưng làm sao cô ta dám chủ động nhắc tới những chuyện này được, chỉ có thể thử thăm dò Cố Gia Huy. Rõ ràng Cố Gia Huy không ngờ Lâm Bảo Châu lại đột nhiên hỏi chuyện này, anh ta thoáng sửng sốt, sau đó mới thấp giọng nói: “Bảo Châu, rốt cuộc em sao vậy?” Thấy anh ta né tránh vấn đề của mình, Lâm Bảo Châu càng run rẩy dữ dội. Nhưng cô ta không thể để Cố Gia Huy nhận ra, chỉ có thể buông tay anh ta, gắng gượng nở nụ cười: “Em không sao. Chỉ là… chỉ là gần tới ngày cưới nên em hơi sợ.” Lâm Bảo Châu nhắc đến chuyện này khiến Cố Gia Huy đột nhiên nghĩ tới tháng sau hình như là ngày kết hôn đã quyết định của anh ta và Lâm Bảo Châu. Anh ta đột nhiên có chút kháng cự. Thấy Cố Gia Huy không trả lời, trong lòng Lâm Bảo Châu càng hoảng sợ. Cô ta nhìn anh ta bằng ánh mắt dò xét: “Gia Huy, chẳng lẽ anh… không muốn kết hôn với em sao?” Lúc này Cố Gia Huy mới bình tĩnh lại, cố nặn ra nụ cười: “Làm gì có chuyện đó chứ. Bảo Châu, em chỉ thích suy nghĩ lung tung thôi. Em nhìn em xem, tay chân lạnh cóng rồi, đi tắm trước đã được không?” Nói xong, anh ta đẩy Lâm Bảo Châu vào phòng tắm. Lâm Bảo Châu mất hồn mất vía đi vào phòng tắm, ngồi phịch trên bồn cầu. Xong rồi. Cố Gia Huy biết chuyện năm đó của Tô Thư Nghi, quả nhiên anh ta đã dao động. Bây giờ cô ta còn gì để xoay xở, có thể đánh bại Tô Thư Nghi được đây? Trong lúc bối rối, điện thoại của cô ta đột nhiên vang lên. Lâm Bảo Châu cúi đầu nhìn điện thoại, sững sờ mất một lúc. “Alo.” Cô ta nhanh chóng nhận cuộc gọi: “Ông già năm đó mà tôi nhờ anh đi tìm giờ không cần nữa đâu, chỗ tôi đã…” Cô ta còn chưa nói hết, không biết người trong điện thoại nói gì, sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi. “Cái gì? Anh nói ông già năm đó chưa hề ra tay ư? Sao có chuyện đó được!” Lúc Lâm Bảo Châu đang tắm trong phòng tắm, Cố Gia Huy đứng trên ban công hút hết điếu này đến điếu khác. Bất giác đã hút đầy một cái gạt tàn thuốc từ lúc nào không hay. Lần đầu tiên trong đời anh ta biết được cảm giác hối hận lại khó chịu như vậy.