Chương 275 Anh biết cô thích hoa huệ, có nhắc tới trong tư liệu điều tra cô hồi trước. Bảo mẫu trong nhà đã nấu cơm xong, từng món ăn tinh tế, dinh dưỡng kết hợp. Tô Thư Nghỉ nghĩ thầm khi nào thì tay nghề nấu nướng mình mới tốt như bảo mẫu được đây. Như vậy cho dù Cố Mặc Ngôn có kén ăn hơn thì cô cũng có cách giải quyết. Tô Thư Nghỉ rất thích hoa tươi Cố Mặc Ngôn tặng, ngửi hương hoa, mệt mỏi cả ngày cũng tan đi. Vậy mà anh lại biết cô thích hoa huệ. Tô Thư Nghi rất bất ngờ vì điều này, Cố Mặc Ngôn là một người rất tỉ mỉ. Cố Mặc Ngôn ăn xong thức ăn trong miệng, nói với Tô Thư Nghỉ: “Hôm nay trôi qua ổn chứ? Trong tòa soạn còn có ai làm khó em không?” Anh không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc tới là Tô Thư Nghi lại cảm thấy khó chịu. Cô nói: ‘Hôm nay tòa soạn không có ai làm khó em, em lập công lớn như vậy, làm gì có ai làm khó được em?” Tô Thư Nghi bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà cái cô Tả Dao đang si mê anh kia thì lại tìm em đấy.” Cố Mặc Ngôn vừa nghe thấy vậy liền không vui. Cái cô Tả Dao này, sáng nay rõ ràng anh đã cảnh cáo cô ta không được đụng vào Tô Thư Nghĩ. Cô ta thì hay rồi, quay đi một cái là tìm Tô Thư Nghỉ tính sổ ngay! Cố Mặc Ngôn hỏi: “Cô ta nói những gì W@M?” Tô Thư Nghi đáp lại theo đúng sự thật: “Cũng chẳng nói gì, cũng chỉ là mấy lời thêm mắm dặm muối thôi, cố ý chọc tức em, châm chọc em, để làm dịu cơn oán giận trong lòng cô ta thôi.” Cố Mặc Ngôn cười nói: “Em nói xem có phải em tự rước phiền vào thân chưa?” Thấy dáng vẻ dửng dưng ngồi xem trò của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghỉ hậm hực trong lòng. Đợi tòa soạn đăng báo thì cho anh đẹp mặt, có thể khiến Cố Mặc Ngôn anh tức tới mức điên luôn. Cứ đợi đi, xem lúc đó anh còn có thể ngồi đây châm chọc như bây giờ không? Quả nhiên, vài ngày sau tạp chí của tòa soạn được bán, bán rất đắt hàng! Trên mạng lại càng bùng bổ hơn. Có người còn chúc mừng Tả Dao ở trên Facebook, đúng là khiến người ta không chấp nhận được. “Honey à, em thành công rồi đó, đè anh ta luôn đi!” “Bác bên trên ơi, sợ là người đã dán vào nhau rồi ấy ha ha, 18+ vạn tuế vạn tuế vạn tuết” “Cố Mặc Ngôn đẹp trai dã man! Anh ấy là của tôi!” “Không biết xấu hổi Không biết xấu hổi Không biết xấu hổi” Hiểu Khiết lướt bình luận trên mạng, không ngừng khen ngợi: “Chị Thư Nghĩ, lần này tòa soạn nổi rồi, chắc chắn sẽ được nâng tầm trong giới đó. Người đẹp đi với đại gia, quá đỉnh” Tô Thư Nghi đang nghĩ, cũng không biết Cố Mặc Ngôn đọc được bài báo này chưa? Ở bên khác. Cố Mặc Ngôn đọc được rồi, vô cùng khó chịu! Có vẻ người của công ty đã loan tin hết rồi, anh còn nhận được mấy cuộc gọi của khách hàng quan trọng, hỏi thăm mấy câu đều nói bóng nói gió thăm dò anh, nhằm lấy được càng nhiều thông tin ngoài tờ báo hơn. Tô Thư Nghỉ đúng là nhẫn tâm. Cố Mặc Ngôn nhìn cái tên Tô Thư Nghi trên dòng biên tập của tạp chí, khóe miệng nhếch lên.