Chương 291 Lâm Bảo Châu chợt nhảy dựng khỏi giường, muốn trực tiếp ra ngoài tìm Tô Thư Nghi tính sổ, nghiền xương Tô Thư Nghi thành tro! Nhưng vừa đi tới cửa thì cô ta lại chợt dừng bước. Không không không, cứng đối cứng là vô dụng, làm thế cũng không giải quyết được vấn đề gì. Không phải hai năm trước cô ta đã dạy bảo người chị này thảm thiết vô cùng đấy sao? Bây giờ cũng có thể làm được, Lâm Bảo Châu này không phải dễ chọc như vậy đâu! Cô ta nhất định phải nghĩ cách làm lớn chuyện này lên, tốt nhất là khiến người trong cuộc là Cố Mặc Ngôn biết, chờ anh biết bộ mặt thật của Tô Thư Nghi thì nhất định sẽ vứt bỏ Tô Thư Nghi. Với bối cảnh và ánh mắt của Cố Mặc Ngôn thì sao có thể nhịn được khi Tô Thư Nghi căm cho anh cái sừng to như vậy. Anh nhất định sẽ ly hôn với Tô Thư Nghi, sau đó dạy dõ Tô Thư Nghỉ thảm thiết. Đến lúc ấy, không cần Lâm Bảo Châu cô ta ra tay, Tô Thư Nghỉ cũng xong đời rồi! Nghĩ đến đây, Lâm Bảo Châu bỗng ngửa đầu cười lớn, một giọt nước mắt rốt cuộc tràn mi mà ra. Tô Thư Nghị, tôi phải hủy diệt cô, tôi thề! Lâm Bảo Châu tự nói với mình. Ngày hôm sau, Cố Mặc Ngôn chưa biết tình hình, vẫn đang đi làm tại công ty. Mấy ngày nay bận quá, anh cũng hơi lơ là Tô Thư Nghị, lần nào hai người cũng vội vàng gặp mặt rồi ai bận việc của người đó. Cố Mặc Ngôn lên kế hoạch hôm nay hoàn thành công việc sớm một chút, tối có thể thoải mái ở cùng cô. Anh thích vừa về đến nhà là thấy Tô Thư Nghỉ, dù cô chỉ ngồi một chỗ đọc sách thôi cũng khiến anh cảm thấy an tâm khó tả. Dương Tùng Đức từ ngoài cửa đi vào, báo rằng bên ngoài có một người phụ nữ một mực đòi gặp anh. Cố Mặc Ngôn cho rằng vẫn là Tả Dao, nói không gặp. Nhưng Dương Tùng Đức lại nói không phải, là một người phụ nữ khác. Cố Mặc Ngôn sửng sốt, còn có thể là ai? Chẳng lẽ là Thư Nghi? Cố Mặc Ngôn bảo Dương Tùng Đức mời cô gái kia vào văn phòng. Người tới thật sự không phải Tả Dao, nhưng cũng không phải Tô Thư Nghi, mà là em gái Lâm Bảo Châu của cô. Cố Mặc Ngôn không có ấn tượng gì tốt với người này, chẳng qua vì cô ta là em gái của Tô Thư Nghỉ nên mới đối xử lịch sự. Cố Mặc Ngôn mời cô ta ngồi xuống nói chuyện. Cố Mặc Ngôn phát hiện cách Lâm Bảo Châu nhìn mình có gì đó là lạ, cảm thấy cô ta đặc biệt tới thế này chắc chăn là có chuyện. Người đến không có ý tốt. Lúc này, cuối cùng Lâm Bảo Châu cũng mở lời: “Cố tổng, hôm nay tôi tới đây là có thứ này cho anh xem. Anh xem xong cũng đừng nóng giận đấy nhé.” Cố Mặc Ngôn không nói gì, chỉ hơi cau mày. Rốt cuộc cô ta muốn chơi trò gì? Lúc này Lâm Bảo Châu đã rút ảnh chụp trong túi xách ra, đặt lên bàn làm việc của Cố Mặc Ngôn. Cố Mặc Ngôn không xem ảnh mà nhìn thoáng qua Lâm Bảo Châu trước. Lại ảnh nữa, có chịu để yên không hả?