Chương 302 Không ngờ lại là sao nữ Tả Dao. Hôm nay cô ta cũng tới. Tả Dao vẫn ăn vận quyến rũ như vậy. Dáng người đẹp tự nhiên cũng là một loại vốn liếng, đương nhiên phải phô ra. Đây vẫn luôn là lý lẽ của cô ta, hơn nữa cũng là để cô ta thu hút được sự chú ý, đặc biệt là Cố Mặc Ngôn. Tả Dao cũng thấy khó hiểu, dịp thế này mà Tô Thư Nghi cũng đến? Ngoại hình cô bình thường, vóc dáng cũng bình thường, cũng không phải quan chức cấp cao hay con nhà giàu, ai lại mời cô đến? Chẳng lẽ là Cố Mặc Ngôn? Tả Dao lập tức phủ định suy nghĩ của mình. Hôm nay nghe nói là Cố Mặc Ngôn sẽ đi cùng với vợ anh. Cô ta ghen tị liếc nhìn lễ phục sang trọng của Tô Thư Nghỉ: “Hôm nay ăn mặc sang chảnh như vậy là định câu dẫn cậu ấm nào hả? Tô Thư Nghỉ, cô đúng là đến chết cũng không chịu đổi! Sự kiện như này, loại người như cô cũng đến được sao? Biết điều thì mau cút về đi!” Tô Thư Nghỉ cũng chịu đựng Tả Dao đủ rồi, cô không muốn có thêm bất cứ cuộc tranh luận vô nghĩa nào với cô ta nữa. Cô nghiêng người, muốn lách qua Tả Dao để rời đi, nói với cô ta: “Xin lỗi, cô nhường đường chút đi, tôi phải đi vào sảnh trong.” Tả Dao đưa tay ra, chặn cô lại. “Đừng vội đi chứ, tôi còn chưa nói xong mài” Tả Dao chặn đường Tô Thư Nghi. “Lần trước cô với Cố tổng vội vàng rời khỏi nhà hàng, tôi còn chưa kịp nhìn kỹ cô đâu. Tôi muốn xem xem cô có bản lĩnh gì mà có thể khiến Cố tổng mê mẩn đến điên đảo thần hồn. Đây là lần đầu tôi thấy anh ấy để ý đến một người phụ nữ như vậy.” Tô Thư Nghi kìm nén sự ghê tởm trong lòng. Nội tâm cũng đang tự trách, nếu lúc đó không phải vì tin tức mới cho tòa soạn, Cố Mặc Ngôn cũng sẽ không cần hẹn cô Tả Dao này cùng ăn cơm, vì vậy mà gây nên bao nhiêu rắc rối. Cô ta tiếp tục nói: “Cô biết hôm nay ai sẽ tới không? Cố Mặc Ngôn của tập đoàn Ngôn Diệu, rồi cả vợ của anh ấy nữa đấy. Mặc dù tôi chưa bao giờ gặp mợ Cố, nhưng nghĩ chút thôi cũng biết được cô ấy nhất định là một người có thân phận cao quý, gia thế hiển hách. Cô? Chính cô đó, Tô Thư Nghị, cô lấy cái gì so với người ta?” Tô Thư Nghi thầm nghĩ tôi chính là mợ Cố đây, tôi còn phải so sánh với ai nữa. Tả Dao này đúng là ngây thơ. Tả Dao càng nói càng hăng: “Sao nào, sợ rồi à? Sợ rồi thì nhanh chóng biến đi!” Tô Thư Nghỉ thầm thấy nực cười, cô ta để ý cái danh mợ Cố này đến vậy cơ à? Cô ta thật sự cho rằng cô là tình nhân thật rồi. Người khác thích làm mợ Cố, chứ cô thì chẳng thích đâu. Cô chính là cô thôi, cũng sẽ không vì bất cứ ai mà thay đổi nội tâm thuở ban đầu của mình. Tô Thư Nghỉ nói với Tả Dao: “Tôi không tâm mợ Gố gì đó, hôm nay tôi đến là để tham gia buổi đấu giá từ thiện, không phải là để cãi nhau với cô. Cô Tả Dao, mời cô tránh đường.” Mặt Tả Dao nhăn rúm lại. Tức chết mất thôi! Tả Dao ghét nhất là vẻ mặt không quan tâm của Tô Thư Nghĩ, dáng vẻ bàng quan không màng. Đều là người thích Cố Mặc Ngôn thôi mà, ra vẻ cái nỗi gì. Trong mắt cô ta, Tô Thư Nghi chính là đang giả nail Dáng vẻ đáng thương tội nghiệp, nhìn qua tưởng gái ngoan nhưng thực ra là tiểu nhân miệng nam mô bụng một bồ dao găm. Loại người này Tả Dao đã từng gặp nhiều rồi.