Chương 316 Tô Thư Nghi cũng ngây người, muốn bảo Cố Mặc Ngôn cô không cần, nhưng anh lại nắm chặt tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng. Những người có mặt tại hội trường đều hiểu, chỉ là không dám nói xấu Cố Mặc Ngôn. Mọi người bắt đầu có cái nhìn mới về Tô Thư Nghỉ, vẻ hâm mộ hiện lên trên mặt. Cố Mặc Ngôn tốt với cô như thế, yêu vợ anh như thế, người phụ nữ này có phúc thật đấy! Tô Thư Nghi cũng không ngờ Cố Mặc Ngôn lại ra giá cao như thế! Anh đang lo lắng nó sẽ bị người khác đấu giá hay là anh nhiều mưu trí? Nhưng ba tỷ có nhiều quá không? Mọi người đều nói lá bùa bình an này được đấu giá cao như thế thì làm gì có ai tranh giá? Như vậy không phải bị ngu à? Đúng là giàu thích làm gì thì làm. Tô Thư Nghỉ còn chưa kịp cảm ơn Cố Mặc Ngôn thì Cố Gia Huy đã đột nhiên báo giá! Cố Gia Huy la lên: “Ba tỷ bal” Mọi người ồ lên, vân có kẻ đần đi giành thật này! Trời ạ, chuyện gì đây? Vốn dĩ chuyện lấy bùa bình an đi đấu giá đã đủ kì lạ lắm rồi, không ngờ còn có người nhảy ra tranh giái Lá bùa bình an này linh nghiệm thật sao? Mọi người không thể hiểu nổi, tại sao cả hai người nhà họ Gố đều đối đầu nhau vì một lá bùa bình an nhìn có vẻ bình thường này? Cố Gia Huy, anh hùa theo làm gì thế? Tô Thư Nghi không nhịn được trách anh ta. Tô Thư Nghi nhìn về phía Cố Mặc Ngôn, anh sẽ tăng giá chứ? Hay là sẽ từ bỏ? Trong lòng cô mong anh sẽ không từ bỏ như cái cách mà anh không từ bỏ cây bút máy kim cương kia, ít nhất như vậy sẽ chứng minh ở trong lòng anh, cô và Trình Thu Uyển đều rất quan trọng. Nhưng trông Cố Mặc Ngôn rất bình tĩnh, anh nhìn chằm chằm lá bùa bình an kia không nháy mắt, giơ bảng đấu giá lên. “Ba tỷ sáu!” “Ba tỷ chín!” Cố Gia Huy tiếp tục báo giá. Lá bùa bình an này rất quan trọng với Tô Thư Nghỉ, anh ta muốn bảo vệ cô, giúp đỡ cô! Đây cũng là cách đền bù duy nhất mà anh ta có thể làm. “Bốn tỷ hail” “Bốn tỷ năm!” Trong khi hai người liên tục tăng giá cạnh tranh… Tất cả mọi người trong hội trường đều đã biến thành khán giả, cứ thế nhìn hai người thay phiên nhau liều mạng nâng giá. Hào phóng thật! Không hổ danh là người nhà họ Cố! Biết thế họ đã lấy bùa ở nhà đi đấu giá rồi, hoá ra bùa bình an được người nhà họ Cố thích như vậy! “Cố Gia Huy, anh dừng lại đi!” Lâm Bảo Châu nhỏ giọng bảo anh ta. Lâm Bảo Châu hận Tô Thư Nghỉ vô cùng, không ngờ vật đấu giá của cô ta lại không bằng bùa bình an của mẹ Tô Thư Nghi, đạo lý gì thế này? Một lá bùa bình an rách rưới mà cũng có thể giúp Tô Thư Nghi giành được sự nổi bật! Nếu biết trước sẽ như vậy, cô ta cần gì phải đổi sợi dây chuyền kim cương! Điều đáng giận hơn là Cố Gia Huy đấu giá rất hăng say! Ý đồ của anh ta quá rõ ràng.