Chương 322 Mặc dù trong lòng kinh ngạc nhưng ngoài mặt Cố Gia Huy vẫn khách sáo với Cố Mặc Ngôn: “Cháu sẽ coi chừng vợ chưa cưới của mình, thưa chú.” Nhưng anh ta cũng quay sang nói với Tô Thư Nghĩ: “Xin lỗi ạ, cháu xin nói lời xin lỗi với thím thay vợ chưa cưới của cháu.” Dù sao Lâm Bảo Châu cũng đã quen thói ngang ngược, lúc này cô ta hơi bực: “Cố Gia Huy, ai cần anh xin lỗi? Em… em chỉ cầm ly rượu không chắc thôi, em không cố ụ Cố Gia Huy trừng mắt nhìn Lâm Bảo Châu, ý bảo cô ta im lặng. €ó cố ý hay không, chẳng lẽ Cố Mặc Ngôn và anh ta đều bị mù chắc? Nếu không phải do càng lúc càng có nhiều người tập trung lại đây, Cố Gia Huy rất muốn dạy cho Lâm Bảo Châu một bài học ngay trước mặt Tô Thư Nghi. Nhưng Tô Thư Nghỉ sợ làm lớn chuyện, mọi người đều sẽ mất mặt, bèn chủ động lên tiếng: ‘Nếu mọi người đều không sao thì bỏ đi, không có gì phải xin lỗi cả, tất cả chỉ là hiểu lâm thôi, đúng không, Cố Mặc Ngôn?” Nếu Tô Thư Nghi đã muốn chuyện lớn hoá nhỏ, sao Cố Mặc Ngôn có thể không hiểu nỗi khổ tâm của cô? Chắng qua Lâm Bảo Châu đã hại Tô Thư Nghi nhiều lân, không cho cô ta một bài học thì sao mà được? Huống hồ vừa rồi trong buổi đấu giá, vì sao dây chuyền kim cương mà họ quyên góp lại biến thành bùa bình an Tô Ninh Kiều tặng cho con gái mình, không phải quá kì lạ sao? Trong số ít những người này, Lâm Bảo Châu rất đáng nghi. Cố Mặc Ngôn nhìn chăm chăm Lâm Bảo Châu, cô ta chột dạ, không dám nhìn anh nữa mà quay đầu sang một bên, giả vờ như đang nhìn về phía xa. Anh đẩy xe lăn đi một vòng quanh người Lâm Bảo Châu để quan sát cô ta, Lâm Bảo Châu sợ đến mức toát mồ hôi hột. Cố Mặc Ngôn hỏi: “Cô Lâm, chị cô đang ở đây, cô chưa chào hỏi cô ấy à?” Trong phẫn Lâm Bảo Châu căm phãn! bảo cô ta chào hỏi con khốn đó, cô ta không làm được! Lâm Bảo Châu phớt lờ lời nói của Cố Mặc Ngôn. Tô Thư Nghi kéo vạt áo Cố Mặc Ngôn, nói nhỏ: “Cố Mặc Ngôn, đừng làm gắt nữa.” Nhưng Cố Mặc Ngôn không thể bỏ qua cho Lâm Bảo Châu. Anh nói với Quý Trung Khánh: “Quý tổng, tôi muốn nhờ cậu một việc, đó là yêu cầu ban tổ chức của buổi đấu giá lần này điều tra rõ một vụ mất đồ đấu giá, món đồ bị mất là một sợi dây chuyền kim cương trị giá sáu tỷ.” Cố Mặc Ngôn dời mắt về phía Lâm Bảo Châu. Mặt mũi cô ta lập tức tái mét! Nguy to rồi, ngộ nhỡ bị điều tra ra là do Lâm Bảo Châu cô ta đổi sợi dây chuyền kim cương, chẳng phải cô ta sẽ mất tất cả sao, nói không chừng còn phải ngồi tùi Phản ứng của Lâm Bảo Châu cũng rất nhanh, cô ta lập tức tươi cười nói với Tô Thư Nghĩ: “Chị ơi, chị nhìn anh rể kìa, lúc nào anh ấy cũng bắt nạt em. Hôm nào anh chị về nhà ăn bữa cơm đi.” Dường như Tô Thư Nghỉ cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Quả nhiên vụ bùa bình an vừa rồi là do Lâm Bảo Châu gây ra. Mặc dù cô căm hận hành vi của Lâm Bảo Châu, nhưng dù sao cô ta cũng đang mang thai, là một người phụ nữ có thai, cô không muốn so đo nhiều với cô ta. Tô Thư Nghỉ nói với Quý Trung Khánh và Cố Mặc Ngôn: ‘Được rồi, mọi người đều là người quen cả. Cố Mặc Ngôn, em muốn về nhà, chúng ta về nhà thôi.”