Chương 343 Chỉ là anh muốn để cả gia đình ấy biết, người phụ nữ của Cố Mặc Ngôn anh không phải là người có thể tùy tiện động vào. Ở bên này, Lâm Bảo Châu quay người trở về phòng khách. Lâm Kim Minh đang ôm Khương Dĩ Mai ngồi trên sô pha. Hai người họ đã đến mức vô cùng chán nản, gần như là suy sụp. Lâm Kim Minh nói: “Tôi làm ăn trên thương trường phải nói là khiêm tốn biết điều, gặp ai cũng vui vẻ niềm nở, mọi việc đều suôn sẻ, chưa từng gây thù chuốc oán với ai. Lần này rốt cuộc là ai cứ nhắm vào nhà họ Lâm cho bằng được như thế! Tôi nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu nổi, tôi đúng là vô dụng mà.” Sau khi quay lại với vẻ mặt nghiêm trọng, Lâm Bảo Châu ngồi xuống không nói lời nào, thậm chí còn chẳng buồn để ý đến Cố Gia Huy. Thấy sắc mặt con gái không ổn, Lâm Kim Minh hỏi: “Bảo Châu, con đang nghĩ gì thế, xảy ra chuyện gì à?” Lâm Bảo Châu nhìn Lâm Kim Minh, không biết có nên nói với ba hay không. Cô ta thật sự không muốn đề cao địa vị của Tô Thư Nghỉ ở trước mặt bai Nhưng bây giờ là thời điểm mấu chốt, không có hơi đâu mà nghĩ nhiều như thế. Cô ta nói: “Ba, có lẽ không phải là ba đắc tội với ai đâu, mà là con đã đắc tội với người ta.” “Con sao?” Lâm Kim Minh thấy có gì đó không ổn, lại hỏi: ‘Bảo Châu, có phải con biết chuyện gì không? Con đã dây vào ai?” Lâm Kim Minh thầm nghĩ, với tính cách kiêu căng bốc đồng của Lâm Bảo Châu, đác tội với người ta là chuyện bình thường, có khi còn nhiều lần nữa là đằng khác. Nhưng nó đã đắc tội với ai mà có thế lực lớn đến mức ngay cả Cố Gia Huy cũng tạm thời khoanh tay chịu chết? Lâm Bảo Châu thấy chuyện này rất nghiêm trọng, nếu không nói ra nguyên nhân thì sợ rằng bằng sức của một mình cô ta sẽ khó mà chống chọi được với Cố Mặc Ngôn. Thế nên cô ta mới nói: “Về chuyện của nhà họ Lâm, nếu con đoán không lầm thì có lẽ là do tổng giám đốc Cố Mặc Ngôn của tập đoàn Ngôn Diệu gây ra, anh ta là con trai thứ hai của nhà họ Cố và cũng là chú của Gia Huy.” Cố Mặc Ngôn! Cố Mặc Ngôn tiếng tăm vang dội! Cố Mặc Ngôn lạnh lùng tàn nhãn, có thế lực khổng lồ! Nghe đến cái tên Cố Mặc Ngôn, Lâm Kim Minh và Khương Dĩ Mai đều kinh ngạc! Tác phong làm việc trước nay của Cố Mặc Ngôn luôn là nhanh chóng mà hiệu quả cao. Năng lực và trí tuệ của anh ta đều ở mức phi thường, một khi đã nói là làm, thường khiến các công ty đối thủ nghe tên thôi cũng sợ mất mật, thậm chí còn run như cầy sấy, bởi chỉ cần một chút sơ ý nhỏ thôi cũng sẽ lâm vào cảnh thất bại thảm hại, mạt kiếp không ngóc đầu lên được. Cố Mặc Ngôn sở hữu khối tài sản lên đến hàng trăm tỷ, có rất nhiều công ty và bất động sản, chỉ với khả năng kinh tế ấy thì nhà họ Lâm đã không có cửa để so sánh. Khương Dĩ Mai không hiểu nổi, một người ngồi tít trên cao như Cố Mặc Ngôn, không có mối làm ăn với nhà họ Lâm, con rể mình còn là cháu trai của anh ta, anh ta có lý do gì để phá hoại công ty nhà họ Lâm, đến mức đẩy họ vào đường cùng chứ? Lâm Kim Minh cũng cảm thấy kỳ lạ. Khương Dĩ Mai hỏi: “Con gái à, sao con lại đắc tội với Cố Mặc Ngôn, anh ta là chú của Gia Huy, cũng là chú của con mà?” Thể diện là chuyện nhỏ, nhà họ Lâm mới là chuyện lớn. Lâm Bảo Châu trình bày hết đầu đuôi sự việc.