Chương 348 Kể cả tôi có cầu xin anh ấy đi chăng nữa thì cũng chưa chắc anh ấy đã đồng ý.’ “Tô Thư Nghị, ba là ba ruột con đấy!” Lâm Kim Minh mất hết kiên nhẫn, lớn tiếng quát tháo cô: “Từ nhỏ đến lớn nếu không có tiền chu cấp của ba thì con đã chết đói lâu rồi. Mẹ con không thể một mình nuôi con khôn lớn được đầu!” Quả nhiên đã lòi ra bộ mặt thật. Vào giây phút này lòng Tô Thư Nghi vô cùng lạnh lẽo. Mà lúc này đây, Lâm Kim Minh và Khương Dĩ Mai còn kể lể hết những chuyện trong quá khứ cho Tô Thư Nghỉ nghe. Lúc này, tất cả những việc dù to dù nhỏ mà họ cho là ơn nghĩa đối với cô cũng đều trở thành cái cớ để khuyên Cố Mặc Ngôn bỏ qua cho nhà họ Lâm. Khương Dĩ Mai nói: “Hồi cô còn nhỏ tôi từng cho cô một cái chân váy đắt tiền, Bảo Châu nhà tôi mới mặc được một tháng, còn mới tinh đã đem cho cô. Chưa hết, có lần có người cho chúng tôi mấy con cua lông, tôi cho cô ăn tận hai con đấy, cô quên rồi hả? Chúng tôi đối xử với với cô tốt biết mấy, cô đúng là đồ máu lạnh!” Chân váy ư? Tô Thư Nghỉ nhớ lại, đó là do Lâm Bảo Châu thấy xấu không mặc nữa nên bà ta mới đem cho cô. Còn về chuyện cua lông, đó là vì chúng sắp hỏng rồi, họ không ăn được nữa mới cho cô, làm cô đau bụng mất mấy ngày. Đây chính là ơn nghĩa mà họ nói. Thế mà bây giờ còn muốn cô trả ơn cho họ. Tô Thư Nghi nói: ‘Tôi rất hối hận vì đã mặc cái váy đó, đã ăn mấy con cua đó, càng hối hận hơn khi từng là một thành viên trong gia đình các người. Các người khỏi cần kể nữa, nói mấy thứ này thì có nghĩa lý gì. Có phải nếu tôi trả hết mấy cái ơn đó cho các người thì sau này các người sẽ tha cho mẹ con tôi, để mẹ con tôi sống yên ổn đúng không?” Khương Dĩ Mai thầm nghĩ trong đầu, như thế thì dễ dàng cho mẹ con cô quái Tô Thư Nghi cảm thấy thật cay đắng, nghĩ tới vài chuyện ngày còn bé. Khi ấy, hai mẹ con cô sống nương tựa vào nhau, Tô Ninh Kiều thường xuyên phải làm rất nhiều việc, vừa mệt vừa cực khổ, tối đến cũng ngủ rất muộn. Có một dạo Tô Ninh Kiều đi sớm về khuya, thật sự không thể chăm lo được cho Tô _ Thư Nghi vấn còn bé bỏng, đành phải tạm thời gửi Tô Thư Nghỉ sang nhà Lâm Kim Minh. Tô Ninh Kiều dặn dò Tô Thư Nghi, đến nhà họ Lâm phải ngoan ngoãấn, không được gây rắc rối. Ngày thường Tô Ninh Kiều rất thương con gái nên cố không để Tô Thư Nghi phải làm quá nhiều việc nhà. Nhưng ở nhà họ Lâm, Khương Dĩ Mai lại sai người giúp việc đi làm việc khác, bắt Tô Thư Nghỉ làm hết các công việc nhà như rửa bát, quét sân, dọn phòng, nhổ cỏ vườn hoa,… bà ta hành hạ cô, một đứa trẻ ngoan ngoãn như Tô Thư Nghĩ chỉ biết im lặng chịu đựng. Ban đêm, cô lén nằm khóc trong chăn, không dám nói với Tô Ninh Kiều. Cô không muốn để mẹ phải bận lòng. Tô Thư Nghỉ còn nhớ, Lâm Kim Minh bận rộn công việc, còn Khương Dĩ Mai thì thường xuyên đưa Lâm Bảo Châu đi du lịch, Tô Thư Nghỉ cũng đi theo cùng. Tô Ninh Kiều tưởng răng Tô Thư Nghi sống như vậy rất tốt, vừa được vui chơi vừa biết thêm kiến thức, đỡ khổ hơn nhiều so với việc theo bà khắp nơi đi làm thuê, thế nên bà rất tán thành cho Tô Thư Nghi đi du lịch với họ. Tô Ninh Kiều nói: ‘Mẹ không thể cho con nhiều thứ, nên là đành nhờ cậy nhà họ Lâm vậy. Không phải mẹ không có lòng tự trọng, mà là mẹ không muốn con theo mẹ để rồi trở thành một đứa trẻ dốt nát. Mẹ mong con có tương lai rộng mở, biết tự lực cánh sinh.”