Chương 355 Ngày hôm sau là ngày công ty thuộc tập đoàn Ngôn Diệu tổ chức buổi họp báo phát hành quỹ ngân sách mới. Tô Thư Nghỉ và Cố Mặc Ngôn dậy từ rất Sớm. Hôm nay Cố Mặc Ngôn ăn mặc sang trọng và lịch sự hơn thường ngày, bộ vest đơn giản nhưng lịch lãm kết hợp với khuôn mặt đẹp trai càng làm nổi bật khí chất quý tộc vốn có của anh. Tô Thư Nghi thích đến mức cứ nhìn anh chăm chằm, vô thức cong môi cười. Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi trong gương, hỏi: ‘Em đang cười khúc khích gì đấy?” “Em cảm thấy anh rất đẹp trai.” Tô Thư Nghi trả lời rất thẳng thắn. Khoé môi Cố Mặc Ngôn cũng hơi cong lên, anh hạ giọng: “Hôm nay em cũng ăn diện vào. “Em không cần đâu, em là phóng viên, hôm nay tòa soạn cũng đến hiện trường, bọn em đã nhận được giấy mời từ quý công ty rồi.’ Tô Thư Nghi nháy mắt. Kính coong, kính coong. Dưới lầu có người bấm chuông cửa. Sớm thế này, là ai vậy chứ? Tô Thư Nghi mở cửa ra, một nhóm người bước vào nhà với nhiều chiếc hộp và dụng cụ trong tay. Cô rất kinh ngạc, họ định làm gì vậy? “Chào buổi sáng Cố tổng, mợ Cốt” Tô Thư Nghi mở to mắt nhìn về phía Cố Mặc Ngôn: “Họ đang…” Cố Mặc Ngôn ngồi trên xe lăn nói với nhóm người này: “Mọi người đến rồi à. Được rồi, mợ Cố giao cho mọi người đấy.” Tình huống gì đây? Tô Thư Nghỉ ngơ ngác. Chỉ thấy nhóm người này mở hộp ra, trong hộp đựng đồ trang điểm, tinh dầu spa, kéo… Cố Mặc Ngôn còn chuẩn bị váy và trang sức cho Tô Thư Nghi. Cuối cùng Tô Thư Nghi cũng hiểu, họ đang chuẩn bị trang điểm cho cô giống như lần trước tham gia hội đấu giá. Xong rồi, nhục hình lại sắp bắt đầu. Cô cảm thấy được người khác trang điểm không khác gì chịu tra tấn bằng nhục hình. Cả nhóm vừa bôi bôi trét trét lên mặt, vừa sơn móng tay, cắt tóc tạo kiểu… Sau một lúc bận rộn, cuối cùng họ cũng trang điểm cho Tô Thư Nghi xong. Tô Thư Nghi khó hiểu hỏi: “Làm gì thế? Tại sao phải như vậy?” Cố Mặc Ngôn trả lời: “Buổi họp báo hôm nay rất quan trọng đối với tập đoàn Ngôn Diệu, đương nhiên là anh mong em cũng sẽ tham gia một cách thật xinh đẹp.” Ở trong gương Tô Thư Nghi đã trang điểm trông rất khác, Cố Mặc Ngôn nhìn mà mê mẩn. Nhưng Tô Thư Nghỉ lại cảm thấy rất buồn cười: “Em chỉ là một phóng viên kiêm biên tập nhỏ ngồi dưới sân khấu phụ trách đưa tin thôi, ăn mặc xinh đẹp thế này để làm gì?” Cố Mặc Ngôn đeo sợi dây chuyền hình trái tim bằng kim cương lên cổ Tô Thư Nghi từ phía sau, độ tinh khiết của nó rất cao, trông vô cùng lấp lánh khi được ánh đèn chiếu vào. Cố Mặc Ngôn hỏi: “Đây là quà anh tặng cho em, coi như là kỷ niệm buổi họp báo đi, em có thích không?” Tô Thư Nghi gật đầu: “Em thích lắm, rất đẹp, nhưng mà… nó hơi đắt, có vẻ không hợp với em cho lắm.” “Anh nói hợp là hợp.” Cố Mặc Ngôn kiên định trả lời Tô Thư Nghi.