Chương 372 Tô Thư Nghi đi tới cửa tòa nhà, hít sâu vài hơi, sau đó sải bước đi vào trong. Vừa tới quầy lễ tân của sảnh liền phát hiện cô đã trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người. Bọn họ đều nhìn chằm chằm cô mà thầm thì to nhỏ. “Nhìn thấy chưa? Cô ta chính là vợ của tổng giám đốc Cố Mặc Ngôn của tập đoàn Ngôn Diệu đó, trước đây đúng là nhìn không ra, che giấu kĩ thật đấy.” “Chỉ là một người phụ nữ quá bình thường thôi mà, thực sự không biết Cố Mặc Ngôn thích điểm nào ở cô ta nữa, hừ.” “Váy và dây chuyền của cô ấy đẹp quá…” “Nghe nói danh tiếng trước đây của cô ta chẳng ra sao hết, không phải con gái nhà lành gì đâu.” Tô Thư Nghi che nửa mặt đi vào thang máy, nhưng vẫn bị những người lắm chuyện kia nhận ra. Trong hoàn cảnh bí bách thế này, Tô Thư Nghi cảm thấy như có côn trùng bò khắp người vậy. Khó khăn lắm mới tới cửa văn phòng, Tô Thư Nghi cảm thấy quấng đường này dài như cả một thế kỷ vậy. Cô vừa mới đi vào, mọi người đã vây quanh cô như một bầy sói đói rã họng. Tô Thư Nghi đột nhiên thấy muốn khóc cũng khóc không nổi, bọn họ định làm gì vậy chứ. Hiểu Khiết trợn trừng hai mắt, cô ấy nói: “Mợ Cố của chúng ta, chị đi làm rồi à! Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé! Chị Trịnh nói: “Tô Thư Nghi, cuối cùng lần này cô cũng đã có thể quang minh chính đại rồi, chúc mừng cô nhé.” Tô Thư Nghi nhếch khóe miệng nói: ‘Cảm ơn chị Trinh.” Lý Nam nói: “Tô Thư Nghi, cô đỉnh thật đấy, lại bắt được tổng giám đốc tập đoàn tài chính! Nói xem nào, hai người bắt đầu thế nào vậy?” “Ui cha ui cha, chị Thư Nghi, Cố tổng có tốt với chị không, anh ấy có những sở thích gì, ở nhà cũng ngầu vậy hả?” “Tô Thư Nghỉ, cô đã là vợ của tổng giám đốc rồi, cô định khi nào thì từ chức đây. Nếu là tôi thì sẽ không làm việc nữa, cứ ở nhà làm mợ chủ là được rồi.” Đúng là một đám người thích hóng hớt. Tô Thư Nghỉ cảm thán. Tô Thư Nghi nói: “Tôi xin mọi người đó, mau tha cho tôi đi, tôi vẫn là Tô Thư Nghỉ đồng nghiệp của mọi người mà.” Hiểu Khiết như không nghe thấy lời cô nói, nói rằng: ‘Sao chị chưa thay đồ vậy, còn mặc bộ váy ngày hôm qua, chị không về nhà sao?” Lúc này Tô Thư Nghỉ mới chú ý thấy ban sáng dậy hơi muộn, không kịp từ khách sạn về nhà thay đồ mà đi làm luôn. Hiểu Khiết đột nhiên hiểu ra, kinh ngạc nói: “ồ, trời đất ơi, chắc chắn là chị và Cố tổng không về nhà! Hai người đi đâu vậy, có phải là tới khách sạn…” “Hiểu Khiết, em đừng nói nữa.” Tô Thư Nghi đỏ mặt vội vàng che miệng cô ấy, ngăn cô ấy lại. Tô Thư Nghi nhanh chân đi tới bàn làm việc của mình rồi ngồi xuống, vùi đầu xuống thật thấp. Hiểu Khiết nhìn Tô Thư Nghỉ, suy nghĩ bắt đầu bay xa.