Chương 383 Trình Nam Quyền khẽ nói: “Ba mẹ của tôi đã qua đời hơn mười năm trước, Thu Uyển là người thân duy nhất của tôi.” Tô Thư Nghỉ cũng tỏ vẻ buồn bã. Cô muốn tiếp tục nói đến việc chính, phỏng vấn Trình Nam Quyền về những chuyện có liên quan đến buổi triển lãm đồ cổ, nhưng bất ngờ là Trình Nam Quyền lại không muốn nói chuyện nữa. Trình Nam Quyền nói: “Được rồi, chúng ta nói chuyện đến đây thôi, những gì cần nói với cô tôi cũng nói cả rồi.’ Đây là câu nói đuổi khách anh ta nói với cô. Tô Thư Nghỉ nghĩ, cô vẫn chưa hoàn thành được nhiệm vụ phỏng vấn của tòa soạn thì không thể rời khỏi đây được. Tô Thư Nghi nói: “Trình tổng, tôi chỉ hỏi anh vài vấn đề liên quan đến buổi triển lãm đồ cổ thôi, được không? Chúng ta không nói đến những vấn đề khác nữa nhé?” Ánh mắt của Trình Nam Quyền thoáng hiện ý cười, có cảm giác nụ cười ấy như đang khinh thường Tô Thư Nghỉ, như thể những gì cô nói nực cười lắm vậy. Anh ta nói: ‘Cô thật sự cho rằng Cố Gia Huy bảo cô tới phỏng vấn tôi là vì buổi triển lãm đồ cổ lần này sao? Tôi nhận ra, con người cô ngốc thật đấy, thảo nào cô lại bị Cố Mặc Ngôn lừa phỉnh, cũng đáng đời lăm. Trình Nam Quyền nói thế là sao? Cố Gia Huy bảo cô tới phỏng vấn Trình Nam Quyền, ý định thật sự của anh ta không phải là vì tòa soạn thì là vì cái gì! Cố Gia Huy và cái người tên Trình Nam Quyền này chung hội chung thuyền sao? Có rất nhiều dấu hỏi chấm xuất hiện trong lòng Tô Thư Nghi. Trình Nam Quyền nói: “Có lẽ cô hiểu rõ Cố Mặc Ngôn là loại người thế nào, chỉ là cô chung tình với cái danh mợ Cố và cả lợi ích nó mang lại thôi? Tô Thư Nghị, tính tình Cố Mặc Ngôn lạnh lùng như thế, cô đúng là giỏi chịu đựng đấy.” Những gì Trình Nam Quyền nói quá chối tai. Tô Thư Nghi cũng không nghe lọt tai nữa. Quả thật, không cần thiết phải phỏng vấn nữa rồi. Cà phê cô cũng chẳng buồn nhấp môi, cô đứng dậy định bỏ đi. Cuối cùng Trình Nam Quyền nói: “Tô Thư Nghỉ, hy vọng cô biết thu xếp ổn thỏa, cẩn thận suy nghĩ lại những lời tôi nói, sau này đừng có mà hối hận, nói tôi không nhắc nhở cô.” Cuộc phỏng vấn kết thúc trong bầu không khí không mấy vui vẻ. Tô Thư Nghỉ chán nản đi về nhà. Không hoàn thành được nhiệm vụ phỏng vấn, tài liệu cô chuẩn bị kỹ càng cũng chẳng hỏi được câu nào, lại còn bị Trình Nam Quyền trách mắng nữa. Về đến nhà, cô nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đang ngồi trên sô pha đọc tạp chí. Cố Mặc Ngôn thấy cô về thì hỏi: ‘Sao hôm nay sao em tan làm sớm vậy?” “À, hôm nay em có một buổi phỏng vấn, phỏng vấn xong em cũng về nhà luôn.” Tô Thư Nghỉ lơ đãng trả lời lại. Gô nhìn bóng lưng của Cố Mặc Ngôn, do dự xem mình có nên nhắc nhở anh về những chuyện có liên quan đến trận hỏa hoạn đó không. Suy nghĩ một lúc, cô vẫn không kìm lòng được mà hỏi: ‘Cố Mặc Ngôn, anh điều tra được chuyện em bị hãm hại hai năm trước nhưng lại không điều tra ra được người năm đó bắt cóc anh sao? Ông nội cũng không điều tra ra được sao?” Tô Thư Nghỉ cho rằng, chỉ cần tìm được người năm đó bắt cóc anh, có lẽ sẽ biết được rốt cuộc tại sao năm đó Trình Thu Uyển lại mất, Cố Mặc Ngôn sẽ không cần chịu sự sỉ nhục này nữa. Vậy thì nút thắt trong lòng Trình Nam Quyền cũng được gỡ bỏ, chưa biết chừng Cố Mặc Ngôn và anh ta còn có thể tốt đẹp được như xưa, dù sao thì hai người họ cũng đều rất thương yêu Trình Thu Uyển mà. Cố Mặc Ngôn khó hiểu hỏi cô: “Sao tự dưng em lại nói đến chuyện này?” “Em… em chỉ nghĩ lung tung rồi hỏi bâng quơ vậy thôi.” Cố Mặc Ngôn bảo Tô Thư Nghi ngồi xuống bên cạnh mình. Sau đó anh nói với cô: “Anh tìm được rồi, nhưng mà… Cố Mặc Ngôn nói được một nửa, sau đó cũng không nói tiếp nữa. Thật ra anh đã điều tra ra được chuyện năm đó từ lâu, chỉ là anh không muốn nói cho Tô Thư Nghi biết. Không phải anh cố tình giấu giếm cô hay như thế nào, chỉ là, anh không muốn liên lụy đến cô khiến cô gặp nguy hiểm.