CHƯƠNG 479 Đến từ “Quay về quá khứ”, chính là acc Facebook từng đăng bài có liên quan đến Trình Thu Uyển. Tại sao đối phương lại nhắn tin riêng cho cô? Tô Thư Nghỉ ấn vào. [Đừng buồn, những thứ không thuộc về mình rồi cũng rời đi thôi, cô cũng đừng quá bận tâm.] Tô Thư Nghỉ: [Ữm ừm, cảm ơn.] Quay về quá khứ: [Không có gì, tôi cũng chỉ muốn bày tỏ lòng mình trả lời cô thôi.] Tô Thư Nghỉ: [Cảm ơn cô đã an ủi, tôi sẽ xốc lại tỉnh thần.] Tô Thư Nghỉ nghĩ đối phương là nữ, nhớ tới chuyện bình luận bên dưới bài đăng Facebook lần trước, cô không kìm nổi sự †ò mò. Tô Thư Nghi: [Cô là nữ phải không? Sao cô lại biết được chuyện giữa Cố Mặc Ngôn và bạn gái cũ của anh ấy vậy?] Nhưng đáng tiếc câu hỏi này lại không có câu trả lời. Hình như đối phương có ý lảng tránh, không trả lời nữa. Tô Thư Nghi thấy hơi lạ, nhưng hình như đối phương không online nữa, Tô Thư Nghi cũng không thể hỏi tiếp được. Đợi lân sau cô ấy online thì cô lại hỏi vậy. Tô Thư Nghi thật sự rất tò mò, rốt cuộc cô ấy là người như thế nào. Ở bên kia, tập đoàn Cố Thị, hội đồng quản trị. Cố Thành Vũ nghẹn một cục tức nhưng không thể trút từ chỗ của Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghỉ, nghĩ đến vị trí vốn trong tầm tay nhưng chớp mắt lại không còn nữa. Các công ty con của ông ta cũng sắp đóng cửa, hại ông ta không thể không nhanh chóng mở cuộc họp hội đồng quản trị để ổn định lại thị trường và lòng người. Có lẽ đây cũng được coi như là điềm báo trước khi Cố Mặc Ngôn hành động. Ý thức được điều này khiến Cố Thành Vũ thấy rất bất ổn, ông ta cảm giác Cố Mặc Ngôn như con rắn độc núp sau bụi cỏ, màu sắc của nó hòa làm một thể với tự nhiên, đang đứng trong bóng tối lặng lẽ quan sát Cố Thành Vũ, đợi đến khi ông ta mệt mỏi sẽ lao tới cho ông ta một đòn trí mạng. Nghĩ vậy, Cố Thành Vũ chỉ thấy sống lưng mình đổ đầy mồ hôi lạnh, có cảm giác làm gì cũng lo lắng lo sợ, không được tự nhiên. Điềm báo trước của Cố Thành Vũ không phải là không có lý. Cố Thành Vũ đang nói rất xúc động thì cánh cửa lớn của phòng họp đột nhiên được mở ra. Dương Tùng Đức dẫn đầu đẩy Cố Mặc Ngôn đi vào. Cố Thành Vũ giật thót, sau đó lập tức nối giận. Chẳng lẽ tên Cố Mặc Ngôn này còn không định cho ông ta một chút thời gian để thở sao? Vì để giấu đi sự căng thẳng trong lòng mình, không để cho các cổ đông thấy ông ta bất tài, Cố Thành Vũ võ bàn, sau đó đứng bật dậy rồi lạnh lùng nói: “Cố Mặc Ngôn, cậu đến đây làm gì! Chúng tôi đang họp, cậu làm thế này còn ra thể thống gì nữa! Cho dù chúng ta đều là con cháu của nhà họ Cố thì cũng không có nghĩa cậu là chủ tịch của những công ty khác, có thể ra vào thoải mái, nghe lén chuyện của nhà họ cố” Nghe Cố Thành Vũ nói như thế, mấy người trong hội đồng quản trị vốn đã ủng hộ Cố Thành Vũ ghét Cố Mặc Ngôn lập tức gật đầu tán thưởng, rồi lên tiếng ủng hộ ông ta. Cố Thành Vũ thấy mọi người ở hội đồng quản trị đều nghiêng về phía mình, hòn đá đè nặng trong lòng ông ta cũng được buông xuống, ông ta thở phào, định lắng lặng nhìn Cố Mặc Ngôn bẽ mặt. Dương Tùng Đức đứng bên cạnh không nhìn nổi nữa. Mấy ông già này mù hết rồi sao? Rõ ràng Cố Mặc Ngôn tài giỏi hơn nhiều, nhưng bọn họ lại thà bám chặt lấy Cố Thành Vũ dễ khống chế hơn chứ nhất định không muốn nghe theo người tốt hơn là Cố Mặc Ngôn. Dương Tùng Đức tức giận bất bình, nhưng Cố Mặc Ngôn thì lại chẳng có cảm xúc gì, anh bình tính nói: “Tôi đã có được một nửa cổ phần của Cố Thị rồi, lẽ nào không có tư cách ngồi xuống tham gia hội đồng quản trị sao?” Anh vừa nói xong, có rất nhiều thành viên trong ban quản trị đều biến sắc. Cố Mặc Ngôn cũng không muốn để ý đến họ, anh đẩy xe lăn đến bên cạnh Gố Thành Vũ, nhìn bản kế hoạch ông ta vừa mới đưa ra, đọc nhanh một lượt rồi cười nói: “Kế hoạch này của Gố tổng, nghe thì rất hoàn hảo, thế nhưng… lại không hề khả thi.”