Chương 492 Quần áo vương vãi ra mặt đất. Bầu không khí trong phòng ngập tràn sắc xuân. Nỗi hốt hoảng trong Tô Thư Nghi ban nấy cũng đã bị Cố Mặc Ngôn dập tắt hoàn toàn, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại. Không sai, Cố Mặc Ngôn nói rất đúng. Người ta tung những tin đồn nhảm thì sao? Chỉ cân Cố Mặc Ngôn tin tưởng cô tuyệt đối thì cô cũng tin tưởng Cố Mặc Ngôn. Họ hoàn toàn không cầm quan tâm đến phản ứng của hạng tôm tép ngoài kia. Nghĩ đến đây, Tô Thư Nghi ôm chặt lấy Cố Mặc Ngôn. Kết thúc trận mây mưa, Cố Mặc Ngôn bế Tô Thư Nghỉ ngồi trên ghế sô pha. Lúc này mặt mày Tô Thư Nghi đỏ như gấc, chỉ ước gì có thể tìm một cái lỗ để chui vào, không thể tin được cô lại… làm với Cố Mặc Ngôn ngay trong văn phòng của anh… Lỡ có ai biết thì cô biết ra ngoài gặp người ta thế nào được đây? Cố Mặc Ngôn thấy Tô Thư Nghi vùi đầu vào ngực mình, nói gì cũng không chịu ngẩng đầu lên thì biết cô đang vô cùng xấu hổ, nhưng chẳng hiểu sao anh cứ muốn trêu cô cho vui. Anh chọc cô: “Bây giờ mới biết ngượng có phải hơi muộn rồi không? Hồi nấy chẳng biết ai…” “Cố Mặc Ngôn, im lặng, anh còn nói nữa àI Không được nói nữa!” Tô Thư Nghi nghe vậy thì vội vàng che miệng Cố Mặc Ngôn lại, không cho anh nói nữa. Trước kia Cố Mặc Ngôn có như vậy đâu? Thế mà ban đầu cô còn nghĩ anh là một quý ông nhã nhặn lịch thiệp, không ngờ thực chất anh lại là người như thế. Nhưng Tô Thư Nghi không thể không thừa nhận dường như mình cũng rất thích sự lưu manh có văn hoá của Cố Mặc Ngôn. Bởi vì đó là một Cố Mặc Ngôn mà chỉ một mình cô thấy được, chỉ thuộc về một mình cø. Dáng vẻ lóng ngóng tay chân của Tô Thư Nghỉ làm tâm trạng Cố Mặc Ngôn tốt vô cùng, giống như trong lòng chứa đựng mặt trời vậy, cảm thấy cả người đều ấm áp, dễ chịu không nói nên lời. Đặt một nụ hôn lên lòng bàn tay Tô Thư Nghi đang che miệng mình, Cố Mặc Ngôn nhìn cô bằng ánh mắt chứa chan nét cười. Mặc dù Cố Mặc Ngôn hôn vào mình lòng bàn tay, Tô Thư Nghỉ lại ngỡ như anh đang hôn lên trái tim mình vậy, khiến cho cô giật thót. Tô Thư Nghỉ lập tức ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn anh nữa. Cố Mặc Ngôn hiểu tính cách của Tô Thư Nghị, biết nếu tiếp tục đùa không khéo người nào đó sẽ thẹn quá quá giận nên cũng không nói gì nữa, thế nên anh chỉ mỉm cười ôm cô vào lòng. Thật lâu sau, Tô Thư Nghi mới bình tĩnh trở lại, nhớ ra nguyên nhân mình tới tìm Cố Mặc Ngôn. Ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi hỏi: “Anh có biết tin tức sáng nay là sao không?” Từ khi cô tới đây đến giờ, Cố Mặc Ngôn trông không hề gấp gáp chút nào, nên cô nghĩ chắc có lẽ anh biết chuyện gì đang xảy ra. Cố Mặc Ngôn trầm ngâm một hồi, không biết có nên nói cho Tô Thư Nghi biết không. Anh không muốn cô lo lắng những chuyện này. Anh mong răng Tô Thư Nghỉ sẽ luôn vui vẻ bên mình chứ không phải là bị tổn thương bởi những lời đồn nhảm nhí ấy. Nhưng nghĩ lại, Tô Thư Nghỉ cũng là người trong cuộc, cô có quyền biết. Hơn nữa, cho cô biết thì sau này cô cũng sẽ đề phòng hơn, tránh việc lại bị người khác cố ý tổn thương nữa.