Chương 495 Tô Thư Nghi đẩy Cố Mặc Ngôn xuống xe, nhân viên tiếp khách đứng ngoài cửa vừa thấy hai người thì niềm nở đến đón. “Anh Cố và mợ Gố đi ăn phải không? Ở †âng trên có phòng dành cho cặp đôi ạ”“ Rồi anh ta nhìn xe lăn của Cố Mặc Ngôn, vồn vã hỏi: “Cần tôi tìm người tới giúp một tay không ạ? Tôi sẽ đi gọi người ngay.” Anh ta nói câu ấy rồi toan đẩy xe lăn cho Cố Mặc Ngôn. ‘Không cần, để tôi.” Tô Thư Nghi nghiêng người tránh né hành động của nhân viên tiếp khách. Những vị khách khác thấy nhân viên tiếp khách nhiệt tình như vậy không khỏi thở dài, lúc họ tới đâu thấy anh ta niềm nở chào đón như vậy đâu? Nhưng nhân viên tiếp khách chẳng thèm bận tâm họ nghĩ gì. Buồn cười, Cố Mặc Ngôn là ai? Nếu anh vui thì doanh thu nhà hàng sẽ được tăng lên gấp mấy lần, như vậy hiển nhiên tiền lương của anh ta cũng sẽ nước lên thuyền cũng lên. Thử nghĩ xem, sao anh ta không nhiệt tình cho được? “Không cần, chúng tôi chỉ ngồi một lát thôi, †âng một là được rồi’ Cố Mặc Ngôn thản nhiên cất tiếng. Vâng vâng, mời hai vị vào trong.” Nhân viên tiếp khách cúi đầu mời. Tô Thư Nghỉ đẩy Cố Mặc Ngôn vào nhà hàng, thật ra đến tận bây giờ cô vẫn chưa hiểu vì sao họ lại tới đây. Bình thường hai người có thường xuyên đến đây ăn đâu? Huống chỉ giờ vân chưa đến giờ ăn nữa. Nhưng đúng là cô hơi đói bụng thật, chắc là do hồi nấy… vận động quá đà. Nghĩ đến đây, mặt Tô Thư Nghi lại bắt đầu nóng bừng. Cố Mặc Ngôn ngẩng đầu lên, thấy gương mặt Tô Thư Nghi ửng hồng thì cũng nghĩ tới chuyện nọ, nhẹ nhàng nhoẻn môi lên. Cố Mặc Ngôn bảo Tô Thư Nghi đẩy mình tới một chiếc bàn ăn nằm gần góc khuất. Vị trí này cực kỳ yên tĩnh, còn được ngăn cách băng một tấm bình phong nên rất bí mật. “Cố Mặc Ngôn, chúng ta tới đây làm gì thế?” ‘Chút nữa em sẽ biết thôi.” Cố Mặc Ngôn nhìn về một phía, đôi mắt đen sâu thăm thảm. Tô Thư Nghỉ sửng sốt, nhìn theo ánh mắt của anh. Khi thấy những kẻ đang đứng ở đó, lửa giận lập tức trỗi dậy trong lòng cô. Thì ra, cô thấy Cố Thành Vũ, Cố Gia Huy và Lâm Bảo Châu đang ăn ở bàn ăn cách đó không xa. Lúc ấy, Tô Thư Nghỉ muốn tiến lên chất vấn họ, muốn hỏi họ rốt cuộc tại sao lại làm vậy. Tô Thư Nghỉ thật sự không hiểu, rõ ràng là người một nhà mà, lẽ nào họ muốn đuổi cùng giết tận mới hài lòng? Cố Mặc Ngôn kịp thời giữ được Tô Thư Nghĩ: “Đừng vội, chút nữa họ sẽ cãi nhau đấy. “Hửm?” Mặc dù Tô Thư Nghỉ không rõ anh có ý gì nhưng vì vô cùng tin tưởng Cố Mặc Ngôn nên cô hiểu ý dừng lại, chờ chỉ thị tiếp theo của anh. Cố Mặc Ngôn kéo cô ngồi xuống cạnh mình: “Rồi em sẽ biết thôi.” Tô Thư Nghỉ nhìn vẻ mặt đã liệu trước của Cố Mặc Ngôn rồi quay sang nhìn Gố Gia Huy, Cố Thành Vũ và Lâm Bảo Châu, cô không nói gì, ngồi xuống cạnh anh lặng lẽ chờ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Bên này, Cố Gia Huy trông khó chịu thấy rõ. Trong lòng anh ta cực kỳ bất mãn với việc đưa Lâm Bảo Châu và ba mình đi ăn. Còn Lâm Bảo Châu đang ngồi cạnh thì có vẻ rất vui, luôn cố gắng lấy lòng hai cha con họ. “Bác trai, bác nếm thử món này xem, ngon lắm ạ.” Lâm Bảo Châu ân cần gắp đồ ăn sang cho Cố Thành Vũ: “Gia Huy, anh cũng ăn đi.”