Chương 520 Sao hai ngày vừa rồi nhiều người ngoài dự liệu đến vậy. Người tới lại là Trình Nam Quyền. ‘Sao anh lại tới đây?” Cô mở miệng hỏi. “Đến bệnh viện thì đương nhiên là để thăm người bệnh rồi.” Trình Nam Quyền cười nói. Nhìn thấy khuôn mặt Tô Thư Nghi lộ vẻ nghỉ ngờ, Trình Nam Quyền giải thích: “Ngày hôm qua tôi đến thăm dì Tô, nghe nói cô bị thương năm viện. Dì Tô rất lo lắng cho cô, nhưng cô cũng biết tình trạng thân thế của bà ấy rồi đấy, nên bà ấy nhờ tôi đến thăm cô, sau đó xác nhận xem cô không sao thật không.” Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé! “Mẹ tôi khỏe không?” Thấy Trình Nam Quyền nhắc đến tình trạng sức khỏe của Tô Ninh Kiều, Tô Thư Nghi quan tâm hỏi. ‘Sức khỏe dì Tô vẫn tốt, cũng không có vấn đề lớn gì, cô không cần lo lắng. Cô không sao đấy chứ?” Trình Nam Quyền hỏi. ‘Không sao đâu, may là có Cố Mặc Ngôn.” Tô Thư Nghỉ thuận miệng trả lời. Ai biết Trình Nam Quyền vừa nghe thấy tên của Cố Mặc Ngôn, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống. ‘Ha ha, Cố Mặc Ngôn?” Trình Nam Quyền cười lạnh nói: “Tôi còn cho là ít nhất mười năm trước Cố Mặc Ngôn tặng đi một đôi chân. Không ngờ anh ta chả mất cái gì cả, chỉ có một mình Thu Uyển chết trong trận hỏa hoạn kia.” Nghe thấy Trình Nam Quyền nói bằng giọng châm chọc, Tô Thư Nghỉ cau mày nói: “Trình Nam Quyền, chúng ta đều không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, tôi không tin Cố Mặc Ngôn là người như vậy. Khi nào điều tra rõ sự thật thì anh hãng nói mấy lời đó.” Trình Nam Quyền không để ý tới lời nói của Tô Thư Nghị, đối với anh ta mà nói thì cô chỉ đang ngụy biện cho Cố Mặc Ngôn mà thôi. Ánh mắt Trình Nam Quyền liếc sang một bên, anh ta đang định nói gì đó thì đột nhiên nhìn chằm chằm vào một phía. Tô Thư Nghi nhận thấy được sự khác thường của Trình Nam Quyền nên đưa mắt nhìn theo, cô liền nhìn thấy hoa hồng xanh do Elena đưa tới được đặt trên tủ đầu giường. ‘tàm sao thế?” Nhìn thấy bộ dạng suy nghĩ đến mức xuất thần của Trình Nam Quyền, Tô Thư Nghỉ có hơi khó hiểu mà hỏi. “Đó là loài hoa Thu Uyển thích nhất.” Trình Nam Quyền nhìn bó hoa hồng xanh kia, vô cùng buồn bã nói. Cái gì? Hoa hồng xanh là loài hoa Thu Uyển thích nhất? Nghe thấy Trình Nam Quyền nói thế, Tô Thư Nghỉ nghĩ tới bộ dạng nhìn hoa đến xuất thân của Cố Mặc Ngôn ngày hôm qua, trong lòng có hơi hụt hãng. Chẳng lẽ lúc đó anh cũng nghĩ tới Trình Thu Uyển? Bởi vì Trình Thu Uyển, nên mới bảo cô ném hoa đi? Sợ bản thân nhìn cảnh sinh tình sao? Vốn dĩ Trình Nam Quyền đã vô cùng khinh thường đối với việc Cố Mặc Ngôn giả vờ tàn tật, bây giờ còn thấy được loài hoa thích nhất của em gái mình lúc còn sống thì không khỏi có cảm giác buồn lòng. Thế nên cũng không còn tâm trạng để ở lại nữa, sau khi hàn huyên với Tô Thư Nghi hai câu rồi rời đi. Phải liên tục ứng phó với Cố Gia Huy và Trình Nam Quyền, Tô Thư Nghi cảm thấy có hơi mệt mỏi, thế nên nằm lên giường định nghỉ ngơi một lát. Nhưng lại nghĩ tới sự khác thường của Cố Mặc Ngôn tối hôm qua rất có thể là vì Trình Thu Uyển, cô lại cảm thấy trong lòng rất khó chịu, không thể nào ngủ được. Có lẽ là do quá mệt mỏi, sau một hồi trăn trọc, cuối cùng Tô Thư Nghi cũng mơ màng chìm vào giấc ngủ.