Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

chương 53: 53: mẹ phẫu thuật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch.

Giây tiếp theo, cô như phát điên định lao ra khỏi biệt thự.

“Tô Thư Nghi!” Nhưng Cố Mặc Ngôn lại đột nhiên đuổi theo, giữ tay cô lại: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Anh bắt ép xoay người Tô Thư Nghi lại, nhưng cô vừa quay lại anh đã trông thấy gương mặt cô giàn dụa nước mắt, khiến anh không khỏi ngây người.

Tô Thư Nghi mất kiểm soát thét toáng lên: “Anh buông em ra! Mẹ sắp phải phẫu thuật rồi! Anh buông em ra nhanh lên!”

Ánh mắt Cố Mặc Ngôn run lên, nhưng anh vẫn không buông Tô Thư Nghi ra mà chỉ càng ôm chặt cô vào lòng, khẽ gằn giọng: “Tô Thư Nghi, em bình tĩnh lại chút đã! Em đến bệnh viện bằng cách nào, làm sao tới kịp.

Để tôi gọi điện thoại kêu Dương Tùng Đức đến bệnh viện sắp xếp trước.”

“Không cần...” Tô Thư Nghi vừa nghe thấy Cố Mặc Ngôn muốn giúp đỡ mình liền định từ chối theo bản năng.

Nhưng cô vừa mới thốt ra hai chữ đã thấy lửa giận thoáng hiện trong đôi mắt đen láy của Cố Mặc Ngôn.

“Tô Thư Nghi! Rốt cuộc em định bướng bỉnh tới khi nào! Em có muốn mẹ em khỏe lại không?” Cố Mặc Ngôn tức giận nói, nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tô Thư Nghi cùng chút đề phòng nơi đáy mắt, giọng anh lại bất giác mềm xuống: “Rốt cuộc em có nhớ anh là chồng em không thế? Xem như anh xin em đấy, vào những lúc như thế này em có thể ỷ lại vào anh một chút được không?”

Xem như anh xin em đấy, ỷ lại vào anh một chút được không.

Tô Thư Nghi vốn đang kích động lập tức giống như bị đóng băng, chỉ biết ngẩng đầu lên nhìn Cố Mặc Ngôn ngơ ngác.

Cô không ngờ người kiêu ngạo như Cố Mặc Ngôn lại sẽ nói ra những lời như vậy.

Kêu cô ỷ lại anh, lại còn dùng từ ‘xin em’.

Thấy cuối cùng Tô Thư Nghi cũng bình tĩnh lại, Cố Mặc Ngôn mới nhanh chóng lấy di động ra gọi điện cho Dương Tùng Đức: “Alo, Dương Tùng Đức, bây giờ cậu đến bệnh viện ngay, sắp xếp chuyện của mẹ Tô Thư Nghi.

Ừ, phải phẫu thuật đột xuất, thanh toán tiền thuốc men trước kia luôn đi.”

Lúc Cố Mặc Ngôn nói ra những lời này, ánh mắt vẫn luôn nhìn Tô Thư Nghi đang ở trước mặt.

Chỉ thấy cô cúi đầu, giống như đứa trẻ phạm lỗi, nhưng cuối cùng vẫn không từ chối sự giúp đỡ của anh.

Gọi điện thoại xong, Cố Mặc Ngôn nắm tay Tô Thư Nghi khẽ nói: “Đi thôi, anh đưa em đến bệnh viện.”

Nói xong, anh dẫn Tô Thư Nghi đi ra ngoài.

Tới huyền quan, Tô Thư Nghi mới chợt sực nhớ ra điều gì đó, cuống quít nói: “Cố Mặc Ngôn, xe lăn của anh...”

Quý Trung Khánh đã từng nói Cố Mặc Ngôn giả tàn phế là để đề phòng anh cả mình.

Nếu như để người khác thấy được Cố Mặc Ngôn đứng dậy, e là sẽ vướng phải phiền phức không cần thiết.

Lúc này Cố Mặc Ngôn mới dừng lại, nghiêng đầu nhìn Tô Thư Nghi, trên mặt nở nụ cười như có như không: “Sợ anh bị người ta phát hiện giả vờ tàn phế à?”

Tô Thư Nghi gật đầu, nhanh chóng đẩy xe lăn ở huyền quan tới: “Em đẩy anh ra ngoài.”

Cố Mặc Ngôn ngồi trên xe lăn được Tô Thư Nghi đẩy ra ngoài.

Vốn dĩ anh đang tức giận, lúc này không hiểu sao lại cảm thấy hơi vui vẻ.

Xem ra Tô Thư Nghi vẫn lo lắng cho mình.

Hai người lên xe, tài xế nhanh chóng lái đến bệnh viện.

Đường vốn không xa, nhưng lúc này Tô Thư Nghi lại cảm thấy sống một giây bằng một năm, tinh thần vẫn luôn bấp bênh không yên.

Đột nhiên cô cảm thấy trên tay ấm áp.

Cô giật mình, quay đầu lại thì thấy Cố Mặc Ngôn đang nắm lấy tay mình.

Tay Tô Thư Nghi rất lạnh, so ra thì độ ấm từ tay Cố Mặc Ngôn làm người ta yên lòng, thật sự khiến trái tim đang hoảng hốt của Tô Thư Nghi dần bình tĩnh lại.

Cuối cùng xe cũng chạy tới bệnh viện, vừa mới dừng lại Tô Thư Nghi đã sốt sắng chạy xuống, thậm chí còn quên luôn Cố Mặc Ngôn ở phía sau.

Cô chạy đến trước cửa phòng phẫu thuật, Dương Tùng Đức đang đứng chờ bên ngoài vừa nhìn thấy cô lập đã tức đứng dậy: “Mợ chủ.”

Đúng lúc này, một y tá vội vàng chạy ra khỏi phòng phẫu thuật, Tô Thư Nghi nhanh chóng chạy đến đón: “Cô y tá, cho hỏi tình hình mẹ tôi sao rồi?”

Y tá trả lời sơ qua: “Cuộc phẫu thuật chuẩn bị quá đột xuất, mức độ nguy hiểm cao hơn phẫu thuật bình thường.

Dù thế nào đi nữa thì cũng phải chờ kết quả thôi.”

Nói xong, cô y tá vội vàng bỏ đi.

Cả người Tô Thư Nghi mất hết sức lực, ngã ngồi luôn xuống đất.

Cô vẫn luôn biết bệnh của mẹ cần phẫu thuật mới khỏe lại được.

Chẳng qua sức khỏe của mẹ vẫn luôn rất kém, làm phẫu thuật có tỷ lệ thành công rất thấp.

Cho nên cô vẫn luôn không lựa chọn phẫu thuật mà để cho bà trị liệu bằng thuốc trước, định chờ tình trạng bà khá hơn rồi mới phẫu thuật sau.

Nhưng không ngờ sức khỏe của mẹ lại đột nhiên chuyển biến xấu, bắt buộc phải tiến hành phẫu thuật ngay.

Nhưng chắc chắn tỷ lệ thành công sẽ càng thấp hơn.

Cô càng nghĩ càng sợ hãi, ngồi cuộn mình trên đất, run lên bần bật.

Nếu như mẹ có mệnh hệ gì...!Cô...!Cô biết phải làm sao đây...

“Tô Thư Nghi, anh nói rồi, dưới đất lạnh lắm, không được ngồi dưới đất.”

Lúc Tô Thư Nghi đang âu sầu thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói khàn khàn trầm thấp.

Ngay sau đó, cô bỗng cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, lúc ý thức được thì đã ngồi lên đùi Cố Mặc Ngôn rồi.

“Cố Mặc Ngôn...” Tô Thư Nghi sửng sốt.

Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi đang ngồi trong lòng mình với sắc mặt trắng bệch, tay chân lạnh như băng mà lòng như thắt lại.

Anh lau đi nước mắt vương trên khóe mắt cô, khẽ nói: “Đừng sợ, anh chờ với em.”

Chỉ một câu đơn giản nhưng lại quá đậm sâu, ấm áp dễ chịu đến mức khiến nỗi hoảng loạn trong lòng Tô Thư Nghi thật sự dần dần lắng xuống.

Tô Thư Nghi đột nhiên cảm thấy toàn thân mỏi mệt rã rời.

Lúc này cô không còn bướng bỉnh với Cố Mặc Ngôn nữa mà chỉ gật đầu, cuộn tròn trong lòng ngực anh, ngơ ngác nhìn ánh đèn “đang mổ” của phòng phẫu thuật.

Cố Mặc Ngôn cảm nhận được cơ thể mềm mại trong lòng ngực tựa vào mình.

Mùi hương đặc biệt của phụ nữ truyền đến, anh đột nhiên cảm thấy như thể một nơi nào đó trong trái tim vẫn luôn lạnh băng, cứng đờ mười năm nay của mình trở nên mềm mại từng chút một.

Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng Tô Thư Nghi cũng nhìn thấy đèn phòng phẫu thuật ‘cạch’ một tiếng, chuyển sang màu đỏ.

Tô Thư Nghi lập tức bật dậy khỏi vòng tay Cố Mặc Ngôn, chạy tới cửa phòng phẫu thuật, đã trông thấy bác sĩ và y tá mang vẻ mặt mỏi mệt đi ra.

“Bác sĩ, tôi, mẹ tôi...” Lúc này Tô Thư Nghi không nói được một câu trọn vẹn nữa.

Bác sĩ nhìn Tô Thư Nghi, cười nói: “Chúc mừng cô, cô Tô, cuộc phẫu thuật của mẹ cô rất thành công.

Có lẽ ngày mai là có thể tỉnh lại.”

Mẹ có thể tỉnh lại rồi ư?

Trong giây phút đó, Tô Thư Nghi cảm thấy cuối cùng thần kinh căng chặt của mình cũng có thể thả lỏng.

Cô muốn cười rồi nói cảm ơn bác sĩ, nhưng đột nhiên đầu gối lại mềm nhũn, ngã quỵ xuống.

Nhưng chờ đón cô lại không phải mặt đất lạnh băng, mà là một lồng ngực rắn chắc ấm áp.

Tô Thư Nghi vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy gương mặt điển trai của Cố Mặc Ngôn.

Là anh kịp thời đẩy xe lăn qua, vững vàng đỡ được cô.

Trên gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng của Cố Mặc Ngôn lúc này cũng thoáng hiện ý cười nhàn nhạt.

Anh đặt tay lên đầu Tô Thư Nghi, xoa những sợi tóc mềm mại của cô rồi khẽ nói: “Tốt quá rồi.”

Chỉ ba chữ đơn giản lại khiến Tô Thư Nghi vẫn luôn chịu đựng không khóc, lúc này đã nước mắt tràn mi.

Sự mềm mại và vui sướng đột nhiên cuồn cuộn dâng trào khỏi lồng ngực Tô Thư Nghi.

Cô giơ tay ôm chặt cổ Cố Mặc Ngôn, vừa cười vừa khóc: “Đúng vậy, tốt quá rồi, thật sự tốt quá rồi...”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio