Chương 541 ‘Elena, sao cô lại tới đây? Tô Thư Nghi bước lên trước chào hỏi. Cô thầm nghĩ, lẽ nào Elena cũng quen Trình Thu Uyển, cũng tới chào hỏi cô ta sao? Không ngờ Elena bình thường thân thiết với mình bây giờ lại làm như không nhìn thấy mình, lướt qua mình tiếp tục đi về phía trước, còn chẳng thèm nhìn cô một cái. Tô Thư Nghi không đứng ở đó, cũng không quay đầu lại gọi Elena, khuôn mặt cô đỏ bừng bừng, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Ngay vào lúc Tô Thư Nghi còn đang lúng túng đứng ở chỗ đó và không hiểu vì sao hôm nay thái độ của Elena đối với mình lại thay đổi nhiều như vậy thì đăng sau vang lên một câu nói khiến cô đứng đờ ra tại chỗ. _Anh trai, Cố Mặc Ngôn, em tới muộn rồi, xin lỗi vì đã để mọi người đợi em mười năm. Elena đi tới trước mặt Cố Mặc Ngôn và Trình Nam Quyền rồi nhẹ nhàng nói. Anh trai? Nghe thấy cách xưng hô của Elena với Trình Nam Quyền, Tô Thư Nghi thở hổn hển. Rốt cuộc cô ta là ai?! Tại sao lại gọi Trình Nam Quyền là anh trai? “Thu Uyển..” Nhìn người phụ nữ trước mặt chăm chằm, Trình Nam Quyền có chút thất thần. Dần dần, sự hạnh phúc ngập tràn trong mắt Trình Nam Quyền, anh ta bước về phía trước Elena, giang tay ra đỡ lấy vai cô ta, nhưng lại chân chừ không dám chạm vào người phụ nữ ở trước mặt. Một lúc sau bàn tay cũng đặt xuống, cảm giác thật sự được chạm vào khiến khóe mắt Trình Nam Quyền nóng lên. “Em, em thật sự là Thu Uyển sao?” Giọng nói run rẩy đã cho thấy lúc này Trình Nam Quyền xúc động tới mức nào. “Thu Uyển, thực sự là em sao? Em chưa chết?” Muốn tin nhưng lại không dám tin, Trình Nam Quyển hỏi đi hỏi lại người con gái trước mặt, hy vọng cô ta có thể cho mình một câu trả lời, nhưng cũng sợ nghe thấy câu trả lời của cô ta. “Anh trai, em xin lỗi, em…” Elena nước mắt lưng tròng nhìn Trình Nam Quyền, cũng có chút nghẹn ngào. Nghe cách xưng hô của người phụ nữ trước mặt với bản thân, Trình Nam Quyền cực kì xúc động ôm lấy cô ta: “Thu Uyển!” Đẩy người phụ nữ trong lòng ra xa một chút, Trình Nam Quyền vui mừng nhìn kĩ khuôn mặt của cô ta: “Có thật là em không? Đúng là em rồi! Thu Uyển… “Em xin lỗi, anh ơi, em xin lỗi…để anh lo lăng lâu như vậy” Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của Trình Thu Uyến. ‘Không sao, chỉ cần em trở về là tốt rồi, chỉ cần em trở về là tốt rồi..” Không còn tâm trạng để nghĩ tới chuyện gì đang xảy ra, Trình Nam Quyền ôm chặt lấy Trình Thu Uyển, chỉ biết em gái của anh ta chưa chết, Thu Uyển của anh ta lại quay về rồi. Thì ra thực sự là cô ta, Tô Thư Nghỉ vô cùng bất ngờ khi chứng kiến cảnh tượng này, dự đoán khi ấy của ông nội là đúng, Trình Thu Uyển thực sự chưa chết. Quay sang nhìn Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi phát hiện Cố Mặc Ngôn cũng nhìn Trình Thu Uyển bằng ánh mắt sững sờ. Kể từ ban nãy khi Trình Thu Uyển xuất hiện, ánh mắt của anh đã không rời khỏi cô ta. Sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện của cô ta với Trình Nam Quyền và xác nhận được cô ta chính là Trình Thu Uyển, ánh mắt của Cố Mặc Ngôn càng trở nên vui mừng hơn. Trình Thu Uyển vẫn còn sống, Cố Mặc Ngôn cũng rất vui. Tô Thư Nghi nhìn Cố Mặc Ngôn và suy nghĩ, tay cô run rẩy. Nắm chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng dường như Tô Thư Nghi không hề thấy đau. Lúc này phóng viên xung quay cũng bắt đầu phản ứng lại, điên cuồng lao về phía Trình Thu Uyển. Sao hôm nay bọn họ lại may mãn như thế này chứ? Tin tức bùng nổ như vậy dành cho bọn họi Không có thời gian để lo nghĩ về quyền lực của nhà họ Trình và Cố Mặc Ngôn, đám phóng viên hỏi Trình Thu Uyển hết câu hỏi này tới câu hỏi khác. Đúng là trò đùa, trở về từ cõi chết, tin tức lớn như thế này mà không phỏng vấn thì bọn họ sao xứng làm phóng viên báo lá cải được?