Chương 557 Cố Mặc Ngôn dịu dàng hỏi Tô Thư Nghi. Nghe thấy Cố Mặc Ngôn nói thế, Tô Thư Nghỉ cũng không tiện nói gì thêm. Cô biết rằng yêu cầu Cố Mặc Ngôn vi phạm hợp đồng của cô thực sự có phần quá đáng. “Vậy, khi nào hai người bắt đầu hợp tác?” “Ngày mai sẽ có một cuộc họp để thảo luận chỉ tiết về phương án thiết kế.” “Ồ, em biết rồi.” Sau khi nhỏ giọng nói ra câu này, Tô Thư Nghi không nói gì thêm nữa. Nhìn thấy Tô Thư Nghi rõ ràng đang không vui, Cố Mặc Ngôn cũng không biết nên nói gì để an ủi cô. Vì vậy, anh chỉ đành kéo cô vào lòng rồi võ nhẹ vào lưng cô. Tô Thư Nghỉ cũng biết Cố Mặc Ngôn cũng chỉ là bất đắc dĩ. Nhưng cô không hiểu tại sao Trình Thu Uyển cứ mãi xuất hiện trong cuộc sống của họ như thế. Đêm đó, Tô Thư Nghỉ trằn trọc, mãi không ngủ được. Cô quay đầu nhìn Cố Mặc Ngôn đã ngủ say, Tô Thư Nghi muốn sờ mặt anh, nhưng lại sợ sẽ đánh thức anh. Vì thế cô thu tay lại, chỉ lằng lặng nhìn anh. Bây giờ, Cố Mặc Ngôn đang ở bên cạnh cô, cô chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào anh. Nhưng Cố Mặc Ngôn sẽ luôn ở bên cạnh cô như bây giờ chứ? Khi nghĩ đến buổi dạo phố ngày hôm nay, cô mờ nhạt kém sắc khi đứng cùng Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghi cảm nhận được nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Bản thân không có gì bằng Trình Thu Uyển, thì cô thật sự có thể giữ Cố Mặc Ngôn sao? Ngày hôm sau, Cố Mặc Ngôn dậy sớm để đi làm, Tô Thư Nghi cũng nên trở lại tòa soạn tạp chí để làm việc rồi. Vì vết thương ở chân, nên Cố Mặc Ngôn đã giúp cô xin nghỉ phép một tuần với tòa soạn tạp chí. Bây giờ, đã đến lúc rồi, chân cô đã gần như khỏi hẳn, đương nhiên cũng nên trở lại làm việc. Nhưng nghĩ đến việc hôm nay Cố Mặc Ngôn sẽ gặp Trình Thu Uyển, cùng nhau nói chuyện và thảo luận về phương án, trong lòng Tô Thư Nghi cảm thấy bất an hết đợt này đến đợt khác. Cả người cũng ngẩn ngơ nên căn bản không có tâm trạng để làm việc. Vì vậy, cô đã gọi điện cho Cố Gia Huy, muốn xin nghỉ thêm một ngày. Chuyện “chết đi sống lại” của Trình Thu Uyển vào mấy ngày trước rất hot trên mạng, nên Cố Gia Huy đã đoán có lẽ tâm trạng cô đang không tốt. Huống chỉ, mấy ngày trước Cố Mặc Ngôn còn gọi điện thoại nói Tô Thư Nghi bị thương, cho nên, anh ta đã sảng khoái đồng ý. “Em cứ nghỉ ngơi thật tốt trước đi, không cần gấp gáp đi làm cũng được. Những tin tức trên mạng cũng đừng để trong lòng, tất cả đều là chuyện quá khứ cả rồi. Hơn nữa, anh cảm thấy em tốt hơn Trình Thu Uyển rất nhiều, anh tin rằng Mặc Ngôn cũng nghĩ như vậy. Thế nên em đừng lo lăng.” Cố Gia Huy an ủi Tô Thư Nghi. “Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn anh, Gia Huy.” Lời khẳng định về Tô Thư Nghi của Cố Gia Huy vào lúc này, khiến Tô Thư Nghỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp. “Ngày mai tôi sẽ đi làm trở lại, như vậy nhé, ừm, được, cúp máy trước đây.” Cố Gia Huy ở đầu bên kia điện thoại lại nói thêm vài câu, bảo cô tự chăm sóc tốt cho bản thân, sau khi Tô Thư Nghi đáp đồng ý ‘được’“ một tiếng, bèn cúp điện thoại. Tô Thư Nghi ngồi trên sô pha mở TV, cô cầm điều khiển liên tục chuyển kênh nhưng lại phát hiện mình không xem vào cái gì cả. Sau khi tắt TV, Tô Thư Nghi quay người bước vào phòng làm việc của Cố Mặc Ngôn. Nếu đã xem TV không được, thì tìm một vài cuốn sách để đọc vậy. Nếu cô không làm gì đó, thì cô sẽ thực sự không thể kiểm soát được những suy nghĩ miên man trong đầu mình. Tô Thư Nghi tìm thấy một vài cuốn tạp chí †rong phòng làm việc, bèn ngồi ở trước chiếc bàn bình thường Cố Mặc Ngôn hay ngồi, rồi lật xem. Sau khi đọc một lúc, Tô Thư Nghi phát hiện quả thật mình đọc không vô. Những con chữ đó cứ nhảy múa trước mắt cô, nhưng cô lại không biết rốt cuộc nó đã viết gì.