CHƯƠNG 579 “Ừ”” Trình Nam Quyền gật đầu: “Tôi đoán là vậy, thế nên lúc trước tôi mới nhắc nhở cô phải cẩn thận.” Thì ra là như vậy, Tô Thư Nghỉ nhìn Trình Nam Quyền, hỏi: ‘Vừa rồi tôi nói mười năm trước Trình Thu Uyển tự mình rời khỏi đám cháy, anh cũng tin tưởng tôi sao?’ “Ừ, tôi tin.” Trình Nam Quyền gật đầu, sau đó lại có hơi do dự rồi nói tiếp: “Nhưng, tôi nghĩ Trình Thu Uyển cũng không phải cố ý ném Gố Mặc Ngôn ở lại đó. Có thể là vì em ấy quá sợ hãi, lại không có sức dân theo Cố Mặc Ngôn, cho nên mới rời đi một mình. Sau đó, có lế là sợ chúng ta sẽ trách cứ em ấy nên mới nói là có người cứu mình.” Dù sao Trình Thu Uyển cũng là em gái của anh ta, Trình Nam Quyền không muốn nghĩ xấu cô ta lắm. Nghe thấy Trình Nam Quyền không chút do dự nghỉ ngờ đã nói tin tưởng mình. Tô Thư Nghi rất cảm động, trong lòng vẫn còn hơi buồn bã. Cố Mặc Ngôn và mẹ thà tin lời của những người không liên quan trên mạng nói, chứ không muốn tin lời cô nói. Nhưng ngược lại là anh trai của Trình Thu Uyển lại tin cô, đúng là mỉa mai thật. “Vì sao anh lại tin tôi?” Tô Thư Nghi hỏi: “Chẳng lẽ anh không sợ tôi cố ý hại em gái anh sao?” “Có lẽ là do tôi đã quá hiểu Thu Uyển.” Trình Nam Quyền cười khổ, nhìn về phía Tô Thư Nghi: “Hơn nữa, không biết vì sao tôi lại có cảm giác rất thân thiết với cô, tình nguyện tin lời cô nói. Huống hồ, quen biết nhau lâu thế tôi cũng tin cô, với cách làm người của cô, cô sẽ không làm chuyện như Vậy. “Cảm ơn anh, Trình Nam Quyền.” Tô Thư Nghỉ nghiêm túc cảm ơn Trình Nam Quyền. Từ lần trước Tô Ninh Kiều bị thương nằm viện, anh ta đã cản phóng viên ở nghĩa trang giúp cô, đến lần này lại tin tưởng mình vô điều kiện. Hình như lần nào cô có việc, kiểu gì Trình Nam Quyền cũng kịp thời xuất hiện bên cạnh trợ giúp cô. “Không sao.” Bị biểu cảm nghiêm túc của Tô Thư Nghỉ chọc cười, Trình Nam Quyền cưng chiều sờ tóc cô. Thật ra động tác như vậy giữa bạn bè có hơi quá mức, nhưng Tô Thư Nghi lại không có cảm giác bị xúc phạm, ngược lại còn cảm nhận được sự ấm áp như được người thân yêu thương, vô thức lộ ra nụ cười ấm áp với Trình Nam Quyền. Lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên, Tô Thư Nghỉ ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đi tới, ý cười trong mắt nhanh chóng bị sự lạnh lùng thay thế, Tô Thư Nghi mím chặt môi, cúi đầu không nhìn anh. Nhìn thấy Tô Thư Nghỉ vừa nãy còn trợn mắt lạnh lùng cãi nhau với mình, bây giờ lại cười xán lạn ấm áp với Trình Nam Quyền, sắc mặt Cố Mặc Ngôn trở nên khó chịu. Đi đến trước mặt Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn vươn tay với cô: ‘Đứng dậy, chúng ta về nhà.” Không để ý đến Cố Mặc Ngôn vươn tay, một tay Tô Thư Nghi chống đất, một tay vịn vào tường tự chậm rãi đứng dậy. Có lẽ do ngồi quá lâu, vừa cử động Tô Thư Nghi đã phát hiện tay chân cô đã tê rần, cơ thể thoáng loạng choạng, chưa đứng lên đã ngã xuống. Trình Nam Quyền bên cạnh tay nhanh mắt lẹ đỡ Tô Thư Nghi. Lúc này sau lưng Tô Thư Nghỉ dán vào ngực Trình Nam Quyền, nhìn giống như cố ý ngã vào lòng anh ta. Nhìn đôi tay Trình Nam Quyển đỡ hai vai Tô Thư Nghỉ, không khí quanh người Cố Mặc Ngôn lạnh đi mấy độ. Anh khom lưng bế Tô Thư Nghi trong lòng Trình Nam Quyền lên, Cố Mặc Ngôn xoay người đi về hướng khác của hành lang. Tô Thư Nghi bị Cố Mặc Ngôn ôm vào lòng giấy giụa muốn xuống, lại không ngờ sức Cố Mặc Ngôn ôm cô lại lớn đến đáng sợ, cô không tài nào tránh ra được, rơi vào đường cùng chỉ đành hung dữ lườm Cố Mặc Ngôn: ‘Anh thả em xuống!” Giống như không cảm nhận được cơn giận của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn ôm cô ra khỏi bệnh viện.