CHƯƠNG 612 Thấy ánh mắt của Cố Mặc Ngôn, người đó không dám nói nữa, sao trên đời này lại có đôi mắt lạnh lùng đến vậy chứ, trong đó còn xen lấn lửa giận, khiến người ta chỉ nhìn thôi đã rùng mình. “Mười… mười lăm triệu!” Người đàn ông lắp bắp đòi giá cắt cổ. Sau khi lấy hết tiền trong ví đưa cho anh ta, Cố Mặc Ngôn lái xe đi thẳng. Anh cũng biết mình là người có lỗi trong chuyện này, nhưng lúc này anh cảm thấy mình sắp tức đến nổ tung luôn rồi, thực sự không có tâm trạng nào xin lỗi nữa, cho nên số tiền thừa coi như là tiền bồi thường của bản thân anh. Cố Mặc Ngôn không để mình suy nghĩ nhiều, nhanh chóng lái xe một mạch đến bệnh viện. Đến bệnh viện, Cố Mặc Ngôn nhanh chóng chạy đến phòng 307, trên đường đụng phải mấy người, thậm chí còn không kịp xin lỗi, Cố Mặc Ngôn chỉ muốn gặp Tô Thư Nghỉ càng sớm càng tốt. Cuối cùng khi đến cửa phòng bệnh, Cố Mặc Ngôn lại rút cái tay đã nắm lấy năm đấm cửa, anh đột nhiên có chút không dám đi vào. Lần trước khi Tô Thư Nghỉ bị thương, anh không ở bên cạnh cô, lần này anh cũng không ở bên cạnh cô. Anh từng hứa với Tô Thư Nghi rằng anh sẽ bảo vệ cô thật tốt. Nhưng hiện giờ thì sao, một lần không làm được, hai lần vẫn không làm được, anh đối mặt Tô Thư Nghi thế nào đây. Bước tới bên cửa sổ, Cố Mặc Ngôn trông thấy Tô Thư Nghi đang nhắm nghiền hai mắt nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, dường như còn đang hôn mê. Nhìn băng gạc quấn quanh đầu Tô Thư Nghị, trong mắt Cố Mặc Ngôn hiện lên vẻ đau khổ và tự trách. Đồng thời, trong lòng cũng thề với chính mình: “Cố Thành Vũ, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anhI” “Cố Mặc Ngôn, anh tới rồi à.” Trình Thu Uyển ở trong phòng bệnh nhìn thấy Cố Mặc Ngôn, đi tới nói chuyện với Cố Mặc Ngôn. Quay lại liếc Trình Thu Uyển một cái, Cố Mặc Ngôn lại tiếp tục nhìn Tô Thư Nghỉ trên giường bệnh: “Cô ấy sao rồi?” Thấy trong mắt Cố Mặc Ngôn chỉ có Tô Thư Nghị, Trình Thu Uyển cúi đầu, trên mặt hiện lên vẻ thù hận, nhưng khi ngẩng đầu nhìn về phía Cố Mặc Ngôn lần nữa, trên mặt cô ta đã đổi thành vẻ bi thương. “Thư Nghỉ bị thương rất nặng. Khi em với anh trai em tìm thấy cô ấy, cô ấy đã ngất đi rồi. “Trình Nam Quyền? Làm sao các người tìm thấy cô ấy?” Cố Mặc Ngôn nghe vậy thì quay đầu hỏi Trình Thu Uyển, trong mắt đầy nghỉ ngờ. Trình Thu Uyển hơi chột dạ khi bị anh nhìn, cô ta nhìn đi chỗ khác, nói: ‘Hôm nay em với anh trai em định ra ngoài ăn, nhưng khi đi ngang qua ga tàu điện ngầm, bọn em vô tình nhìn thấy: Thư Nghi bị hai người đàn ông đeo khẩu trang bế lên một chiếc xe. Em với anh trai vội chạy theo nên không kịp báo cho anh biết.” “Sau đó, bọn em đi theo chiếc xe kia ra ngoại ô, nhưng sau khi rẽ vào một khúc cua, chiếc xe đột nhiên biến mất. Bọn em xuống xe và tìm rất lâu mới thấy chiếc xe đậu cạnh một kho hàng cũ.” “Em và anh trai sợ Thư Nghỉ gặp nguy hiểm nên vội vã chạy vào. Nhưng khi bọn em đi vào thì đã không còn ai khác trong kho hàng, bọn em chỉ thấy Thư Nghi ngất xỉu trên mặt đất, mà hình như… hình như Thư Nghỉ đã bị…” “Bi làm sao?” Nghe Trình Thu Uyển ấp a ấp úng, Cố Mặc Ngôn cao giọng hỏi, trong lòng lóe lên một linh cảm rất xấu, nhưng anh vấn hy vọng dừng giống như anh nghĩ. Trình Thu Uyển không nói thêm gì đi nữa: “Cố Mặc Ngôn, anh đừng hỏi nữa, chỉ cần Thư Nghi không sao là được rồi. Vả lại chắc chắn cô ấy cũng không muốn anh biết cô ấy đã xảy ra chuyện như thế.” “Rốt cuộc Tô Thư Nghi bị làm sao!” Nghe lời Trình Thu Uyển nói, Cố Mặc Ngôn càng bất an, gần như là hét lên với Trình Thu Uyển.