CHƯƠNG 623 “Tôi cũng tin tưởng tổng giám đốc CốI” Đôi khi, lời nói của những người bạn luôn luôn đồng hành với mình còn có sức trấn an lòng người hơn cả lời nói của lãnh đạo, VÌ vậy ngày càng có nhiều nhân viên bắt đầu hưởng ứng. “Đúng! Tôi tin tưởng tổng giám đốc Cố. Mọi người cùng tiến cùng lùi.” “Đúng vậy! Sao tập đoàn Ngôn Diệu của chúng ta có thể sụp đổ một cách dễ dàng như vậy chứ?” “Tất cả mọi người làm việc chăm chỉ trở lại đi” “Đúng vậy. Cùng lắm thì chúng ta làm không công mấy tháng thôi. Dù sao thì lương của công ty chúng ta vốn cao hơn những công ty khác, nếu làm không công mấy tháng cũng chẳng chết đói đâu.” Có người còn lật ngược vấn đề bằng cách mớm lời: “Nói không chừng, nếu chúng †a vượt qua khủng hoảng lần này thì tổng giám đốc Cố còn có thể tăng lương cho mọi người đấy.” “Ha ha ha… Nghe câu nói này của đồng nghiệp, tất cả mọi người đều nở nụ cười. Trong chốc lát, bầu không khí trong công †y trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. “Cảm ơn sự tin tưởng của mọi người.” Cố Mặc Ngôn cầm loa và nói: “Nhưng tôi xin cam đoan, bất kể tương lai của tập đoàn Ngôn Diệu ra sao thì tôi cũng sẽ không nợ lương của mọi người. Bây giờ tôi sẽ lên để thảo luận về biện pháp giải quyết vấn đề này với các thành viên hội đồng quản trị. Trước mắt, mọi người cứ yên tâm làm việc đi” Nói xong, Cố Mặc Ngôn đưa loa cho Dương Tùng Đức, sau đó anh cúi người chín mươi độ với nhân viên rồi mới xoay người rời đi. Khi đi ngang qua cô gái vừa lên tiếng đầu tiên, Cố Mặc Ngôn nhẹ nhàng nói với cô ta một câu: “Cảm ơn.” Cô gái kia xấu hổ đến mức lắp bắp đáp lại: “Không… Không có gì.” Cố Mặc Ngôn gật đầu và mỉm cười với cô †a rồi vội vàng đi vào phòng họp. Cửa phòng họp vừa bị đẩy ra, Cố Mặc Ngôn đã nghe thấy hàng loạt tiếng âm ï. Các thành viên hội đồng quản trị đang tranh cãi nhau gay gắt. Lúc nhìn thấy Cố Mặc Ngôn xuất hiện, tất cả đều ‘rầm râm” xông về phía anh. “Cố Mặc Ngôn, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?” “Cậu có biết chỉ trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà cổ phiếu của công ty chúng †a đã giảm bao nhiêu không?” “Rò rỉ thông tin của một hai khách hàng thì không sao, nhưng tại sao lại bị lộ toàn bộ thông tin của tất cả khách hàng được chứ?” Đi lên bục chính trong phòng họp, Cố Mặc Ngôn ra hiệu cho mọi người im lặng một lát. Sau khi âm thanh bên dưới dần dần lắng xuống, Cố Mặc Ngôn mới nói: “Trước hết, tôi muốn thành thật thông báo với mọi người một chuyện: Chính tôi đã công bố vụ việc bị lộ thông tin của khách hàng. Về vấn đề này, tôi muốn gửi lời xin lỗi đến những người đang ở đây.” Cố Mặc Ngôn vừa dứt lời thì nhóm hội đồng quản trị phía dưới đã đứng ngồi không yên. “Cố Mặc Ngôn! Anh có ý gì? Anh cho rằng công ty này là của một mình anh sao? Thật sự quá liều lĩnh!” “Rốt cuộc anh đang làm cái trò gì vậy? Làm vậy hoàn toàn là tự đào hố chôn mình. Anh không thể kéo mọi người xuống nước cùng anh được.” “Cố Mặc Ngôn! Anh phải cho mọi người một lời giải thích về chuyện này!”