CHƯƠNG 628 “Quả thật là chuyện tốt hiếm có.” Nhắc tới vấn đề này, khuôn mặt Cố Thành Vũ không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý: “Nhưng mục đích của tôi còn nhiều hơn thế.” “ỒI” Trình Thu Uyển bị lời của Cố Thành Vũ khơi gợi hứng thú: ‘Vậy bước tiếp theo anh định làm gì?” Nhưng rõ ràng Cố Thành Vũ không muốn nói nhiều với Trình Thu Uyển: “Đến lúc đó thì tự nhiên cô sẽ biết thôi.” “Cáo già.’ Trong lòng Trình Thu Uyển thâm măng Cố Thành Vũ một câu. Nhưng cũng không sao cả. Chỉ cần anh ta có thể giúp mình thì kế tiếp anh ta muốn làm gì cũng được. “Tuy nhiên, có một vấn đề mà tôi nghĩ mãi vân không thể hiểu được.” Cố Thành Vũ nhìn Trình Thu Uyển rồi hỏi. “Vấn đề gì?” “Dựa vào ý định của cô thì ắt hẳn cô vẫn còn thích Cố Mặc Ngôn. Nếu đã như vậy thì tại sao cô lại giúp tôi đối phó với cậu ta? Công ty của Cố Mặc Ngôn đã bị thu hẹp rất nhiều rồi, lẽ nào cô không cảm thấy đau lòng sao?” “Tại sao tôi phải đau lòng cho công ty của anh ấy?” Trình Thu Uyển đáp lại một cách khinh bỉ: “Tôi chỉ muốn Cố Mặc Ngôn mà thôi. Chỉ cần tôi có thể giành lại anh ấy từ tay Tô Thư Nghi thì công ty của anh ấy chẳng là cái thá gì cả.” Nghe những câu này của Trình Thu Uyển, Cố Thành Vũ âm thầm giật mình vì sự tàn nhãn của cô ta. Đâu phải cô ta yêu Cố Mặc Ngôn? Chỉ là khi nhìn thấy Cố Mặc Ngôn ~ người trước đây vốn thích cô ta bây giờ đã ở bên cạnh người khác nên cô ta không cam lòng và muốn giành lại Cố Mặc Ngôn mà thôi. Sau khi bàn bạc kế hoạch tiếp theo thêm một lúc nữa, hai người đều giữ những mưu tính xấu xa cho riêng mình và cũng không trò chuyện nhiều với nhau nên họ đã nhanh chóng mỗi người một ngả. Sau khi ở bệnh viện một tuần liền, tất cả những vết thương lớn nhỏ trên người Tô Thư Nghỉ gần như đã khỏi hẳn, vì vậy cô làm thủ tục xuất viện. Hôm nay xuất viện, bởi vì Cố Mặc Ngôn phải mở một cuộc họp quan trọng ở công †y nên anh đã bảo Dương Tùng Đức đến bệnh viện đón Tô Thư Nghi về nhà. Tối hôm đó Cố Mặc Ngôn bận đến gần nửa đêm mới về. Lúc mở cửa phòng ngủ, Cố Mặc Ngôn nhận ra Tô Thư Nghỉ đã ngủ rồi. Anh nhẹ nhàng cởi đồ ra và đi đến bên giường, Cố Mặc Ngôn từ từ nhấc chăn lên rồi năm xuống, nhưng mà không ngờ anh vân đánh thức Tô Thư Nghi. “Anh về rồi.” Tô Thư Nghỉ dụi mắt, ngái ngủ nói. Cô chờ đến đến mười một giờ đêm mà Cố Mặc Ngôn vấn chưa về, còn tưởng hôm _ nay anh phải tăng ca suốt đêm. “Ừ, xin lỗi em, anh làm em thức giấc rồi. Cố Mặc Ngôn chạm lên mặt Tô Thư Nghị, nhẹ nhàng nói xin lỗi cô. Thấy biểu cảm áy náy và vẻ mặt tràn đầy sự mỏi mệt chẳng tài nào che giấu được của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi chợt cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi đau xót và yêu thương, nỗi niềm cuồn cuộn như muốn nhấn chìm toàn thân cô. Tô Thư Nghỉ tiến tới ôm lấy cổ Cố Mặc Ngôn, chủ động dâng hiến nụ hôn của mình. Cố Mặc Ngôn ngây người trong chốc lát, sau đó tỉnh táo lại và ôm chặt eo Tô Thư Nghi, đáp lại nụ hôn của cô. Lúc trước Tô Thư Nghi cương quyết chiến tranh lạnh với Cố Mặc Ngôn, sau đó cô lại nhập viện, cả hai đã lâu chưa thân mật bởi nụ hôn này mà bùng lửa. Cố Mặc Ngôn dần áp đảo Tô Thư Nghị, tay anh luồn vào dưới lớp áo ngủ của cô, hơi lạnh làm Tô Thư Nghi run nhẹ. “Cố Mặc Ngôn…” Cô vô thức khẽ rên một tiếng.