CHƯƠNG 647 Cuối cùng lý trí đã chiến thắng tình cảm, Tô Thư Nghi vẫn quay trở về phòng bệnh. Lúc đẩy cửa ra, Tô Thư Nghỉ nhìn thấy Tô Ninh Kiều đang nằm trên giường bệnh xem TV, có lẽ là chiếu tới tình tiết hài hước nào đó nên trông Tô Ninh Kiều cười rất vui vẻ. “Thư Nghi, con đến rồi à.” Tô Ninh Kiều xoay người nhìn thấy Tô Thư Nghỉ thì vội vàng vấy tay: “Mau tới đây xem nè, nhân vật này đúng là hài quá trời, mẹ cười sắp bể cả bụng.” Tô Thư Nghỉ ôm mớ cảm xúc bòng bong trong lòng ngồi xuống cạnh giường bệnh của Tô Ninh Kiều, nhìn bà vui vẻ cười đùa, cô thật sự không biết phải mở lời thế nào. Nhận ra từ lúc bước vào đến giờ Tô Thư Nghi cứ cúi đầu không nói lời nào, Tô Ninh Kiều cảm thấy là lạ, hình như tâm trạng con gái mình hôm nay không tốt thì phải? Bà chỉnh âm lượng TV nhỏ xuống rồi quay đầu hỏi Tô Thư Nghỉ: “Thư Nghi, trông con có vẻ không vui, cãi nhau với Cố Mặc Ngôn hả?” Tô Thư Nghỉ ngẩng đầu nhìn Tô Ninh Kiều, lắc đầu cười trừ, nói: ‘Không phải đâu ạ, mẹ, con… Con có chuyện muốn hỏi mẹ.” “Chuyện gì?” Nhìn dáng vẻ ngập ngừng của Tô Thư Nghi, Tô Ninh Kiều thấy hơi buồn cười: “Con gái ngốc, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, với mẹ mà con cũng còn ngại nữa hả, chẳng lẽ mẹ lại nói dối con?” Nghe giọng điệu cưng chiều của Tô Ninh Kiều dành cho mình, trái tim Tô Thư Nghi bỗng thấy chua xót, báo hại nước mắt sắp không kìm nổi mà vỡ đê. Cô thầm mong bác sĩ đã kiểm tra sai. “Mẹ, con… Con không phải… không phải…” Tô Thư Nghỉ lắp bắp nói, nhưng lời cứ nghẹn trong cổ, chẳng thể thốt nên câu. “Rốt cuộc là chuyện gì mà con lại khó xử như vậy.” Tô Ninh Kiều cười hỏi. Tô Thư Nghi cố gắng để mắt mình đối diện với mắt Tô Ninh Kiều, thốt từng chữ một ra khỏi miệng: “Con không phải con gái ruột của mẹ.’ Dứt lời, Tô Thư Nghỉ lo lắng nhìn Tô Ninh Kiều, hy vọng sẽ nghe được lời phủ định từ miệng bà. Nghe thấy câu hỏi của Tô Thư Nghi, nụ cười trên mặt Tô Ninh Kiều vụt tắt, trong mắt ánh lên sự sợ hãi, cả người run lên nhè nhẹ, thậm chí còn không dám quay đầu nhìn Tô Thư Nghi. Thấy phản ứng của Tô Ninh Kiều, đầu óc Tô Thư Nghỉ trở nên trống rỗng. Cô vội vàng kéo tay Tô Ninh Kiều, bắt bà quay đầu nhìn mình, sốt ruột hỏi: ‘Mẹ, mẹ nói đi, rốt cuộc con có phải con gái ruột của mẹ không?” Tô Ninh Kiều nhìn Tô Thư Nghi, nước mắt lăn dài, rơi lã chã xuống giường, nhanh chóng thấm ướt một mảng lớn. Tô Ninh Kiều khẽ lắc đầu, im lặng khóc nức nở chứ không chịu hé răng. “Mẹ, con không phải con gái ruột của mẹ, đúng không?” Giọng Tô Thư Nghi cũng nghẹn ngào, xem ra ông trời không phù hộ cô rồi, những gì bác sĩ nói là thật. Thấy Tô Thư Nghi lắc mạnh đầu, Tô Ninh Kiêu chợt ngừng lại, quay đầu đi, che miệng khóc lớn, không dám đối diện với Tô Thư Nghi. Thì ra mình không phải con gái ruột của mẹ thật, Tô Thư Nghi cảm thấy sức lực trong người như bị rút cạn, yếu ớt ngã ngồi xuống ghế, rất nhiều chuyện trước kia cô không hiểu giờ đã trở nên rõ ràng. Khó trách lúc trước khi Lâm Kim Minh dẫn mình đi giám định quan hệ cha con, kết quả trả về lại là mình không phải con gái của Lâm Kim Minh. Cô còn chẳng phải là con gái của Tô Ninh Kiều, sao có thể là con của ông ta được chứ? Thế rốt cuộc mình là ai đây? Tô Thư Nghi cảm thấy cả người mình cứ đờ ra, đầu đau dữ dội. Thấy Tô Ninh Kiều đưa lưng về phía mình khóc nức nở đến nỗi cả người cũng run theo, Tô Thư Nghỉ bỗng nhớ tới hồi còn nhỏ bà thật sự đối xử với mình rất tốt.