CHƯƠNG 649 Nhưng tại sao Tô Ninh Kiều lại không chịu để cô đi tìm cô ấy, chẳng lẽ đằng sau còn nguyên nhân khó nói gì nữa ư? Rất có thể, nếu không sao lúc trước Tô Ninh Kiều lại bỏ con ruột mà ôm mình về nuôi chứ? Nhưng bây giờ Tô Thư Nghi không có sức lực nghĩ nhiều như vậy, điều quan trọng nhất hiện tại là tìm ra con gái bà. “Con đừng hỏi nữa, Thư Nghi, mẹ cầu xin con đừng hỏi nữa.” Tô Ninh Kiều kéo tay Tô Thư Nghỉ, vừa khóc vừa nói. Thái độ của Tô Ninh Kiều khiến sự hoài nghỉ trong lòng Tô Thư Nghỉ ngày càng lớn: “Tại sao vậy mẹ? Nếu con không đi tìm cô ấy, bệnh của mẹ phải làm sao đây? Chuyện này liên quan đến tính mạng của mẹ đói” “Mẹ không chữa trị, mẹ không trị bệnh nữa.” Tô Ninh Kiều lắc đầu nguầy nguậy, vừa khóc vừa nói: “Con cũng không cần để tâm đến mẹ nữa đâu, cứ mặc kệ mẹ đi.” “Mẹ!” Nghe thấy câu nói này của Tô Ninh Kiều, Tô Thư Nghi khiếp sợ tột độ: “Sao mẹ lại không trị bệnh chứ, lỡ mẹ xảy ra chuyện gì thì con biết làm sao đây? Dù con không phải con gái ruột của mẹ nhưng chính mẹ là người đã nuôi con lớn khôn đến từng này, trong lòng con, mẹ chính là mẹ của con mà.” Nghe Tô Thư Nghi nói vậy, Tô Ninh Kiều vội ôm chầm lấy cô, khóc lớn thành tiếng: “Thư Nghi, mẹ có lỗi với con, mẹ xin lỗi…” Tô Thư Nghỉ võ lưng bà, thút thít nói: “Không sao đâu mẹ, mẹ nuôi con lớn tới chừng này, con cảm ơn mẹ còn không hết. Nên mẹ hãy nói cho con biết con gái mẹ đang ở đâu đi, con không thể sống thiếu mẹ được.” Tô Thư Nghi vừa nói xong, Tô Ninh Kiều lập tức đẩy cô ra, vừa lau nước mắt vừa nói: “Thư Nghi, con đừng hỏi nữa, mẹ sẽ không nói đâu. Cứ để mặc mẹ thế này đi, sống được bao lâu thì sống bấy lâu thôi.” “Mẹ, sao mẹ có thể nghĩ quẩn vậy chứ?” Tô Thư Nghỉ nóng nảy: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại không nói được? Con cầu xin mẹ đấy, mẹ nói cho con biết đi, được không?” Nhưng dù thế nào Tô Ninh Kiều vân không chịu hé răng nửa lời: “Thư Nghi, mẹ mệt rồi, con đừng hỏi nữa. Con về trước đi, mẹ muốn nghỉ ngơi.” “Mẹ… Tô Thư Nghi vẫn chưa từ bỏ, định tiếp tục hỏi thăm, nhưng Tô Ninh Kiều đã xoay lưng năm xuống. Tô Thư Nghỉ vòng qua giường, đến trước mặt Tô Ninh Kiều, định khuyên nhủ bà tiếp, nhưng đập vào mắt lại là hàng lệ vẫn lăn dài, theo gò má chảy xuống, thấm đâm gối dù hai mắt đã nhắm chặt của Tô Ninh Kiều. Cảnh tượng này khiến tim Tô Thư Nghi như nhói lên từng cơn, có lẽ mẹ thật sự có nguyên nhân gì đó không thể nói, cô không nên ép mẹ như vậy. Nghĩ đến đây, Tô Thư Nghi lấy khăn ra, ngồi xổm một bên giúp Tô Ninh Kiều lau nước mắt: ‘Được rồi mẹ, con không hỏi nữa, mẹ nghỉ ngơi đi, con về trước đây.” Tô Ninh Kiều không mở mắt, cũng không đáp lại, cứ thế nằm yên trên giường, lặng lẽ chảy nước mắt. Thấy vậy, Tô Thư Nghi chỉ đành châm chậm đứng dậy, sau đó âm thâm rời khỏi phòng bệnh. Trên đường về, hồn phách của cô như bay đi đâu mất, cảm xúc trong lòng vô cùng rối ren, có đau xót, có mất mát, nhưng phần nhiều vẫn là nghỉ ngờ và không hiểu nổi. Nếu con của Tô Ninh Kiều vẫn còn sống, thế tại sao bao nhiêu năm qua cô chưa từng thấy Tô Ninh Kiều gặp con mình lần nào? Tại sao Tô Ninh Kiều thà không trị bệnh cũng không muốn để mình tìm tới con của bà? Trực giác của Tô Thư Nghỉ mách bảo rằng chắc chắn đằng sau chuyện này còn uẩn khúc gì đó, không chừng là có liên quan tới thân thế của bản thân cũng nên. Vừa nấy lúc ở trong phòng bệnh, cô chỉ một lòng muốn hỏi cho ra tung tích của con gái Tô Ninh Kiều để bà có thế sớm ngày được phẫu thuật, cuối cùng lại quên hỏi Tô Ninh Kiều xem hồi trước bà nhặt được mình ở đâu, rốt cuộc thân phận của mình là thế nào?