Chương 659 “Có thể nhờ cô vào trong thông báo dùm, tôi muốn gặp Cố Mặc Ngôn ngay được không?” Tô Thư Nghỉ hiếm khi tỏ thái độ rất cứng rắn. Lúc này đây, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của vợ tổng giám đốc luôn cho người ta cảm giác hiền dịu, thư ký cũng đoán ra được chắc phải có chuyện gì quan trọng lắm. “Vâng, vậy chị đợi cho một lát, tôi sẽ vào thông báo luôn.” Trong phòng họp, Cố Mặc Ngôn đang nghe báo cáo thường nhật của quản lý bộ phận, thấy thư ký đi về phía mình, anh hơi cau mày. Anh rất không thích bị quấy rầy lúc đang họp. Thư ký đi đến bên cạnh Cố Mặc Ngôn rồi nói nhỏ: “Tổng giám đốc Cố, chị nhà có việc gấp tìm anh, đang đợi bên ngoài phòng làm việc.” Nghe thấy là Tô Thư Nghi đến tìm mình, Cố Mặc Ngôn cắt ngang bản báo cáo của quản lý: “Tạm thời cứ như vậy đã. Phần còn lại tới chiều rồi nói tiếp. Tan họp.” Nói dứt lời, Cố Mặc Ngôn đứng lên rời khỏi phòng hợp, để lại đám quản lý nhìn nhau ngơ ngác. Sáng sớm vừa đến công ty, Cố Mặc Ngôn đã đột ngột thông báo họp, hơn nữa tâm trạng còn bực bội thấy rõ. Họ cũng đành phải rón rén ứng phó, chỉ sợ mình sơ ý chọc giận ông thần này. Nào ngờ đang họp nửa chừng, Cố Mặc Ngôn lại đột ngột báo tan họp. Xem ra hôm nay họ làm bia đỡ đạn rồi. Về đến phòng làm việc rồi đóng cửa, Cố Mặc Ngôn vừa quay người lại đã thấy Tô Thư Nghi hớt hải chạy đến chỗ mình, túm chặt tay rối rít nói: ‘Cố Mặc Ngôn, em mang thai đứa con của chúng ta, anh nhất định phải tin lời em nói!” Nghe những lời đó của Tô Thư Nghi, sắc mặt Cố Mặc Ngôn lạnh tanh, nhưng vẫn kiên nhãn đưa cô ra ghế sô pha ngồi. “Thư Nghi, có những việc anh không tiện cho em biết. Em hãy nghe lời anh, chúng ta cùng đến bệnh viện bỏ đứa bé này, được không?” “Em vừa tìm gặp ông nội. Ông đã nói hết nguyên nhân cho em biết rồi. Cố Mặc Ngôn, anh phải tin em, em không hề bị xâm hại.” Tô Thư Nghỉ sốt sắng giải thích. Nghe Tô Thư Nghi nói vậy, mặt mày Cố Mặc Ngôn trở nên rất khó coi, đôi tay cũng bất giác siết chặt lại. Anh im lặng một lúc lâu mới cất giọng nói với Tô Thư Nghỉ: “Thư Nghi, em nghe anh, em không nhớ những chuyện xảy ra khi đó…” “Em không hề quên, em có nhớ!” Tô Thư Nghi kích động lên tiếng cắt ngang lời Cố Mặc Ngôn. Quả nhiên, Cố Mặc Ngôn cũng cho rằng mình đã quên sự việc lúc đó. ‘Cố Mặc Ngôn, em không bị bốn kẻ đó xâm hại. Lúc ấy Trình Nam Quyền đã xuất hiện cứu em, bốn tên đó không đạt được mục đích.” “Thư Nghi, em nhớ sai rồi. Lúc đó…” “Em không hề nhớ sai, em nhớ rất rõ ràng. Em thật sự không bị bốn tên đó xâm hại!” Tô Thư Nghi không hiểu tại sao cả ông nội lân Cố Mặc Ngôn đều không tin lời kể của mình. Tại sao cả hai đều cho rằng mình đã nhớ sai về đoạn ký ức đó? “Được, được, được. Em không bị bốn tên đó xâm hại.” Cố Mặc Ngôn lựa lời xuôi theo ý của Tô Thư Nghỉ, hy vọng có thể giúp cô bớt kích động. Anh vần nhớ những lời bác sĩ đã dặn mình, không được để cảm xúc của Tô Thư Nghi quá kích động, ép buộc cô nhớ lại chuyện khi đó sẽ có thể khiến cô suy sụp tinh thần. “Anh tin em rồi à?” Tô Thư Nghi mừng ra mặt, xem ra Cố Mặc Ngôn vấn tin tưởng cô. “Thư Nghi, bất kể bốn tên đó có đạt được mục đích hay không, anh cũng không ghét bỏ em.’ Giọng nói của Cố Mặc Ngôn dịu dàng, cố gắng xoa dịu Tô Thư Nghi.