Chương 673 Thấy đứa bé tay chân lành lặn, phản ứng cũng không giống như bị bại não, Tô Ninh Kiều không thể không thầm mắng ba mẹ cô bé: Đúng là vô trách nhiệm, sao lại nỡ lòng bỏ rơi một đứa bé đáng yêu thế này chứ? Nhìn con mình đang nằm trên giường, trong lòng Tô Ninh Kiều thấy rất khó xử. Nuôi một đứa đã đủ khiến mình vất vả rồi, bà chắc chắn không thể giữ đứa trẻ này ở lại được. Vậy phải đưa con bé đi đâu đây? Sau một hồi cất nhắc trong đầu, Tô Ninh Kiều quyết định chiều hôm đó sẽ đưa đứa bé đến đồn công an. Lúc này bà buộc phải nhờ đến cảnh sát thôi, biết đâu không phải là ba mẹ đứa bé bỏ rơi con mà là vô tình để lạc mất thì sao? Quyết định xong xuôi, Tô Ninh Kiều đi pha cho đứa bé một cốc sữa. Có lẽ vì đang đói nên đứa bé ôm cứ khư khư lấy bình sữa, miệng ra sức mút cái núm vú cao su. Tô Ninh Kiều bật cười vì điệu bộ đáng yêu của đứa bé, sau khi cho nó ăn, bà cũng đi làm ít đồ ăn cho mình. Bà định ăn xong sẽ bế nó đến đồn công an. Sau khi nấu cơm xong, đang ngồi ăn trên Sô pha thì Tô Ninh Kiều bị thu hút bởi một bản tin trên tỉ vi. “Cô con gái mới chào đời của tập đoàn Trình Thị trong thành phố bị bắt cóc. Nhóm đối tượng lấy tiền chuộc xong nhưng không trao trả đứa bé. Đến bây giờ vẫn chưa biết đứa bé đang ở đâu. Theo lời kể của ba mẹ, đứa bé có một vết bớt hình con bướm ở eo, mong rằng người dân trong thành phố nếu nhìn thấy đứa bé thì mau chóng liên hệ với gia đình, số điện thoại liên hệ là… “Vết bớt hình con bướm.” Nghe người dẫn chương trình tường thuật, Tô Ninh Kiều nghĩ ngay đến đứa bé mình mới nhặt về. Chẳng phải ở eo của đứa bé này đúng là có một vết bớt hình con bướm sao? Lẽ nào đứa bé mình đem về chính là con gái tập đoàn Trình Thị? Tô Ninh Kiều cũng từng nghe nói đến tập đoàn Trình Thị, đó là tập đoàn lớn nhất nhì trong thành phố. Không ngờ bé gái mà bà vô tình nhặt được lại có gia thế hùng hậu đến vậy. Sau khi hết ngạc nhiên, Tô Ninh Kiều lại thấy rất vui, vì cuối cùng đã tìm được ba mẹ đứa bé. Bà định lát nữa sẽ đưa đứa bé đến công ty của tập đoàn Trình Thị. Bà từng làm quét dọn vệ sinh ở một công ty gần đó nên biết chỗ đó ở đâu. Tô Ninh Kiều mau chóng ăn cơm xong, đang tính mang con sang nhờ hàng xóm trông giúp trước đã. Nhưng lúc bế con lên, trong đầu bà bỗng nảy ra một ý nghĩ đáng SỢ. Bà ngẩng đầu quan sát căn phòng của mình, sơn trắng trên tường đã phai màu nhiều chỗ, được bà lấy giấy báo che đi. Gian bếp và nhà vệ sinh đều rất chật chội, trong phòng khách để một chiếc sô pha vào thì gần như không còn chỗ trống nữa. Nhưng kể cả một nơi như thế này cũng không phải của bà. Nghĩ đến tiền thuê nhà hàng tháng và ánh mắt lườm nguýt của chủ trọ, Tô Ninh Kiều không khỏi suy nghĩ: Con mình đi theo mình thì liệu có được sống tử tế không?” Không đâu, con bé đi theo mình thì chỉ có chịu khổ mà thôi. Nhưng nếu nó ở tập đoàn Trình Thị thì sao? Nếu con gái mình trở thành cô chiêu lá ngọc cành vàng của tập đoàn Trình Thị thì nó muốn gì được nấy, từ nhỏ đã sống một cuộc sống sung sướng như công chúa. Ý nghĩ này xuất hiện, rồi cứ thế lớn dần trong tâm trí bà. Phải, bà không thể để con gái chịu khổ được, bà phải cho nó có một cuộc sống tốt. Sau khi đưa ra quyết định, Tô Ninh Kiều dựa theo vết bớt ở eo đứa bé mới nhặt về để làm một hình dạng tương tự trên eo con mình. Nghe tiếng con gái khóc lóc dữ dội vì bị đau trong lúc hơ lửa, Tô Ninh Kiều cũng cảm thấy đau đớn đến mức không thở nổi, không kìm lòng được mà rơi nước mắt. “Cục cưng ngoan nhé, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Mẹ sẽ để con có cuộc sống sung túc hơn, ngoan nào, đừng khóc nữa.”