Chương 680 Sao cô dám khẳng định Cố Mặc Ngôn không biết việc này do tôi làm chứ hả? Nói không chừng anh ấy biết hết, còn thầm cảm ơn tôi giúp đỡ anh ấy vứt bỏ cô cũng nên. Cô cảm thấy với vẻ ngoài, năng lực này của cô, Cố Mặc Ngôn sẽ mãi thích cô hay sao?” Tô Thư Nghi không thể không thừa nhận, Trình Thu Uyển nói ra suy đoán sâu trong lòng mà chính cô cũng không nguyện ý tin tưởng. Cố Mặc Ngôn là người thông minh như vậy, chẳng lẽ thật sự chưa từng hoài nghị Trình Thủ Uyển hay sao? Thấy Tô Thư Nghi ủ rũ mất tỉnh thần, Trình Thu Uyển biết mình chọc đúng vết sẹo trong lòng cô rồi.. Kiểu con gái lớn lên trong hoàn cảnh nghèo khổ như Tô Thư Nghi cực kỳ không tự tin vào bản thân. Có đôi khi không cần cô ta làm gì cả, chỉ cần vạch rõ chênh lệch giữa Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi là cô gái này sẽ tự mình rút lui có trật tự. “Vô dụng.” Trình Thu Uyển khinh thường kết luận về cái nhìn đối với Tô Thư Nghi trong lòng. “Tô Thư Nghị, chỉ có người sở hữu gia thế như tôi mới có thể xứng đôi với Cố Mặc Ngôn, mới có thể mang lại trợ giúp anh ấy cần trong sự nghiệp và cuộc đời của anh ấy.” Trình Thu Uyển đắc ý: “Còn cô… chỉ là con gái một bảo mẫu thôi, cô dựa vào đâu mà cho rằng Cố Mặc Ngôn sẽ ở bên mình cả đời?” Nghe Trình Thu Uyển nói vậy, vẻ mặt Tô Thư Nghi bỗng trở nên quái dị, thương cảm nhìn về phía Trình Thu Uyển. Nếu cô ta biết thân phận thật sự của mình, không biết còn có thể nói ra những lời này nữa không. Trình Thu Uyển thấy Tô Thư Nghi bỗng nhiên nhìn mình chăm chằm thì không hiểu sao lại cảm thấy hơi căng thẳng. Cô ta cất Cao giọng, hung tợn gào với Tô Thư Nghi: “Cô nhìn tôi như thế làm gì?” Tô Thư Nghi hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại. Cô không thể cứ tiếp tục tranh cãi với Trình Thu Uyển như thế này được, mục đích cô tới đây hôm nay không phải vì cô, mà là vì Tô Ninh Kiều. “Hôm nay tôi tới không phải để cãi nhau với cô.” Tô Thư Nghi gắng sức đè nén cơn tức giận. “Nực cười! Trình Thu Uyển cười nhạo một tiếng: “Chẳng lẽ là tôi chủ động cãi nhau với cô chắc? Rốt cuộc cô đến nhà họ Trình làm gì?” “Tôi muốn cô cứu mẹ của cô.” Tô Thư Nghi không quanh co nữa mà đi thẳng vào vấn đề. Tô Thư Nghi vừa nói vậy xong, Trình Thu Uyển nhìn cô như nhìn kẻ điên, lập tức nổi giận: “Mẹ tôi không còn trên đời nữa rồi. Cô nói vớ vẩn gì đấy?” “Không, mẹ cô còn sống, cô không phải con gái nhà họ Trình.” Tô Thư Nghi tung một quả bom hạng nặng. “Đùa cái gì thế hả!” Mặt Trình Thu Uyển lạnh xuống: “Tô Thư Nghị, tôi cảnh cáo cô, đừng có nói năng bậy bạ!” “Tôi không nói bậy, mẹ tôi mới là mẹ ruột của cô.” Tô Thư Nghi nhìn thẳng vào mắt Trình Thu Uyển mà nói. Trình Thu Uyển tức đến bật cười, lạnh lùng nhếch môi: “Tô Thư Nghĩ, cho dù cô cảm thấy mình không xứng với Cố Mặc Ngôn thì cũng không đến mức dùng câu chuyện quá mức như thế đến đả kích tôi chứ. Cô cảm thấy tôi sẽ tin chắc?” Tô Thư Nghi cũng đoán được Trình Thu Uyển sẽ không tin tưởng mình dễ dàng như vậy, sốt ruột giải thích với cô ta: “Tôi không nói dối, Tô Ninh Kiều là mẹ ruột của cô thật đấy. Bà ấy đang bị ung thư máu, cô là người có quan hệ huyết thống duy nhất với bà ấy. Chỉ có tủy của cô mới có khả năng tương thích với bà ấy nhất.” Trình Thu Uyển hoàn toàn nghe không hiểu Tô Thư Nghi đang nói cái gì, chỉ cho rằng cô bị cô ta khiêu khích đến tức giận mất lý trí.