Chương 682 “Cũng là mẹ cô nói cho cô đúng không!” Trình Thu Uyển đã không còn bối rối như vừa rồi nữa, khoanh tay trước ngực nói: “Sao nào? Giờ lại lôi bớt ra để nói à? Nói đi? Tôi xem cô còn có thể bịa ra cái gì.” “Cô nhìn đi.” Tô Thư Nghi không nói gì thêm nữa, thẳng thừng xốc vạt áo lên, lộ ra cái bớt bên eo. “Sao cô cũng có?” Trình Thu Uyển thấy rõ thì sợ tái mặt. “Từ khi sinh ra tôi đã có rồi, còn trên người cô là vì mẹ tôi muốn người nhà họ Trình tin tưởng cô là đứa bé bị mất nên cố ý dùng dấu nóng in lên người cô. Giờ cô tin tôi rồi chứ. Nghe Tô Thư Nghi nói vậy, Trình Thu Uyển ngây ngốc nói không ra lời. Mọi thứ vừa rồi đều có thể gạt bỏ, nói là Tô Thư Nghi nói bậy, nhưng vết bớt… Cô ta còn nhớ rõ, hồi nhỏ khi mẹ tắm cho cô ta từng chỉ vào cái bớt ngay bên eo rồi nói: “Đây chính là con bướm nhỏ may mắn của bé cưng nhà ta. Nếu không có nó, mẹ còn không tìm được con đâu!” Giờ nhìn cái bớt gân như y hệt bên eo Tô Thư Nghĩ, rồi lại nhớ đến vẻ mặt và giọng nói chắc chắn của Tô Thư Nghị, Trình Thu Uyển đã tin lời Tô Thư Nghĩ nói. Có lẽ cô ta thật sự không phải con gái nhà họ Trình. Nghĩ đến đây, Trình Thu Uyển phân nộ nhìn Tô Thư Nghỉ, trong mắt như có lửa bùng cháy. Tại sao lại như vậy? Tô Thư Nghi đã cướp mất người đàn ông cô ta yêu thì thôi đi, giờ còn muốn cướp cả anh trai và thân phận cô cả nhà họ Trình của cô ta sao? Không được! Cô ta tuyệt đối không thể khiến Tô Thư Nghi thực hiện được. Cô ta chính là cô cả Trình, không phải con gái của bảo mẫu gì cả. Tô Thư Nghi chắc chắn đang lừa cô ta, chắc chắn là thế rồi. Trình Thu Uyển che giấu vẻ bối rối trong lòng, gắng sức bình tĩnh lại, quát Tô Thư Nghi: “Cô tưởng chỉ dùng một cái bớt là có thể lừa được tôi à? Nói không chừng là do cô cố ý làm ra.” Sau khi nói ra những lời này, Trình Thu Uyển bình tĩnh hẳn. Đúng vậy, chắc chắn là thế rồi. Tô Ninh Kiều cũng từng thấy bớt của mình, biết đâu chính bà ta dùng cách gì đó làm ra một cái giống hệt cho Tô Thư Nghi. Hai mẹ con này chắc chắn đang lừa cô ta, mục đích là vì tiền của nhà họ Trình. Hai kẻ khốn kiếp này… Cô ta chắc chắn không bỏ qua cho bọn họ đâu. Trình Thu Uyển thầm tự thôi miên hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một lý do có thể lừa mình dối người. “Trình Thu Uyển, mẹ ruột của cô đang chờ cô cứu mạng, cô không thể cứ làm như không thấy được!” Tô Thư Nghĩ thấy không thể thuyết phục Trình Thu Uyển, chỉ đành bất đắc dĩ nói. “Mẹ ruột cái gì? Mẹ tôi qua đời lâu rồi.” Trình Thu Uyển đẩy Tô Thư Nghi ra ngoài cửa: “Cô cút ra ngoài cho tôi, nếu còn dám nói năng lung tung nữa, có tin tôi tìm người ném cô ra ngoài không!” “Trình Thu Uyển, cô phải nghe tôi nói, bệnh của mẹ cô thật sự nguy cấp, cô…” Tô Thư Nghi giãy dụa, cô nhất định phải khiến Trình Thu Uyển đi bệnh viện mới được. “Đi ra ngoài! Đi ra ngoài mau! Cô đi ra ngoài cho tôi!” Trình Thu Uyển không nghe lời Tô Thư Nghi nói, không ngừng gào lớn, cũng cực kỳ mạnh mẽ đẩy Tô Thư Nghi ra ngoài cửa. “Trình Thu Uyển, cô nghe tôi…” Trình Thu Uyển hung hăng đóng sầm cửa ngay trước mặt Tô Thư Nghĩ, cắt ngang lời cô muốn nói. “Trình Thu Uyển, mở cửa ra.” Tô Thư Nghi đập cửa: “Cô nghe tôi nói cho hết đã, bệnh của mẹ nguy cấp thật đấy. Cô không thể thấy chết mà không cứu được.” “Tuy không có người đáp lại, nhưng Tô Thư Nghĩ vẫn không chịu từ bỏ ý định, không ngừng ấn chuông cửa. Hôm nay cô nhất định phải đưa Trình Thu Uyển tới bệnh viện, đây là hy vọng duy nhất của Tô Ninh Kiều.