Chương 734 Sợ hãi, đây là cảm giác duy nhất của Trình Thư Nghỉ vào lúc này. Vừa rồi cô có thể rất thản nhiên đối diện với Cố Mặc Ngôn trước mặt biết bao nhiêu người như thế. Nhưng hiện tại giữa chốn không người, chỉ có mỗi hai người họ Trình Thư Nghỉ mới nhận ra mình không dám đối diện với anh. Trình Thư Nghi cảm nhận được cơ thể đang khế run lên bần bật của mình, cô thâm mắng mình hèn kém, năm đó rõ ràng là Cố Mặc Ngôn phản bội cô, chắc hẳn người nên thấy đuối lý phải là anh mới đúng chứ. Trình Thư Nghi nghĩ vậy, cô cố ép bản thân phải ngẩng đầu lên nhìn Cố Mặc Ngôn: “Anh định làm gì?” Cố Mặc Ngôn thấy được sự đề phòng và lạnh nhạt từ trong đôi mắt của Trình Thư Nghi, anh có cảm giác như có ai đó đấm mạnh vào trái tim của mình vậy. Buổi đấu giá vừa rồi vừa mới kết thúc, anh đã thấy cô vội vàng rời đi. Anh chạy vội theo mới chặn được cô ở đây, không ngờ cô lại nhìn anh như thể nhìn một thứ bẩn tưởi gì đó, né còn không kịp. Cố Mặc Ngôn bước lên phía trước hai bước, chặn Trình Thư Nghi giữa mình và bức tường phía sau lưng cô, trong đôi mắt của anh mang theo sự tức giận: “Tại sao em lại bán đấu giá chiếc nhãn cưới của hai chúng ta?” Trong cơn tức giận, Trình Thư Nghỉ lại thấy hơi buồn cười, anh ta nói thế có ý gì? Không lẽ anh ta còn muốn mình giữ chiếc nhãn đó cả đời sao? Dựa vào đâu! “Tôi muốn thế.” Sau khi bỏ lại câu đó, Trình Thư Nghỉ vòng qua người Cố Mặc Ngôn định rời đi. Nhưng sao Cố Mặc Ngôn có thể dễ dàng để cô đi như thế. Anh kéo tay của Trình Thư Nghi rồi đè cô lên trên tường, hai tay của Cố Mặc Ngôn chống lên tường vây kín lấy cô. “Muốn ư?” Cố Mặc Ngôn cười khẩy: “Năm đó em cũng rời đi vì lý do này sao? Thậm chí em cũng chẳng thèm nói với anh một tiếng. Tô Thư Nghị, rốt cuộc em có từng nghĩ đến cảm nhận của anh không!” “Anh nói thế có ý gì!” Cơn giận trong lòng Trình Thư Nghỉ cũng bốc lên ngùn ngụt, cô đứng thẳng người dậy rồi quát thẳng vào mặt Cố Mặc Ngôn. Ý anh là năm đó là cô có lỗi với anh sao? Sao anh có thể đổi trắng thay đen như thế được! Ban đầu giữa hai người vẫn còn khoảng cách, nhưng sau khi Trình Thư Nghi sáp lại gần, Cố Mặc Ngôn có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của cô phả lên cổ mình trong lúc cô nói chuyện. Hơn nữa từ góc nhìn của anh, anh có thể thấy rõ được thứ cao ngất do tức giận mà phập phồng lên xuống của cô. Cố Mặc Ngôn vốn định chất vấn cô tại sao năm đó lại bỏ đi mà không nói lời nào thì lập tức đổi ý. ©ố Mặc Ngôn im lặng, anh nhìn chăm chăm Trình Thư Nghi đang đứng trước mặt mình bằng đôi mắt rực lửa. Năm năm rồi, đã năm năm anh không được nhìn thấy gương mặt từng khiến mình say mê không lối thoát này rồi. Cố Mặc Ngôn nhìn đôi mắt, sống mũi, đôi môi của người đứng trước mặt… anh thấy được đôi chút xa lạ trong sự thân quen, trước đây Tô Thư Nghỉ sẽ không trang điểm đậm như thế, nhưng lúc này trong lòng Cố Mặc Ngôn lại có một suy nghĩ hết sức rõ ràng: Đây chính là người anh yêu, bất kể là cô khác trước đây. nhiều thế nào thì cả đời này anh cũng không thể trốn thoát được. Cố Mặc Ngôn cảm thấy xót xa, hốc mắt ẩm ướt, anh cũng không khống chế nổi nỗi nhớ đang cưồn cuộn trong lòng mình. Cố Mặc Ngôn cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ đang hé mở do tức giận trước. mặt mình… Trình Thư Nghỉ lập tức sững người, nhưng sau đó cô đã nhanh chóng phản ứng lại rồi đẩy mạnh Cố Mặc Ngôn ra. Cô không hề sợ sẽ làm hỏng mất lớp trang điểm, chà mu bàn tay lên môi của mình, sau đó nhìn Cố Mặc Ngôn rồi kích động hét lên: “Anh làm gì đấy!” Năm năm không gặp, hơn nữa bây giờ hai người họ đã ly hôn rồi, Cố Mặc Ngôn cũng biết hành động vừa rồi của mình hơi vượt quá giới hạn. Có điều lúc này người anh yêu đậm sâu đang đứng trước mặt anh, anh vươn tay là có thể chạm vào, cũng không còn là ảo ảnh sau khi tỉnh mộng không nhìn thấy được nữa, sao anh có thể thờ ơ cho được?