Chương 737 “Cố Mặc Ngôn, đến bây giờ mà anh vẫn còn giả ngu nữa à? Nếu không phải khi đó anh dùng mọi thủ đoạn muốn bỏ đứa bé này thì sao nó lại sinh non được!” Trình Thư Nghi nghiến răng nghiến lợi nói. Không ngờ đến tận lúc này rồi mà anh vẫn không chịu thừa nhận chuyện năm đó, lại còn giả vờ giả vịt nói ra những lời đó, anh coi cô là con ngốc để chơi đùa sao? Ngoài thù hận ra, trong lòng Trình Thư Nghi cũng tràn đầy thất vọng, đây chính là người đàn ông cô từng yêu sâu đậm. Cô đã từng coi anh là vị thân cứu rỗi mình, nhưng năm năm trước, cũng chính người đàn ông mà cô vô cùng tôn sùng đã tự tay đẩy cô xuống địa ngục. Cô đã từng cho rằng anh là người có trách nhiệm, biết gánh vác, không ngờ năm năm qua đi, anh vẫn che giấu những chuyện anh đã làm. Lúc trước cô thật sự bị mù rồi nên mới trao trọn trái tim cho một người đàn ông như vậy, bây giờ gieo gió gặt bão cũng chẳng trách được ai. Từ nay về sau, anh và cô sẽ ai đi đường nấy, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, không còn liên quan gì đến nhau nữa! Cố Mặc Ngôn nhíu mày, anh không hiểu Trình Thư Nghỉ có ý gì. Mặc dù lúc đó quả thật anh đã từng thuyết phục cô không nên giữ lại đứa bé này, cũng từng cãi nhau với cô vì chuyện đó, nhưng vẫn không thể gọi bằng bốn chữ “dùng mọi thủ đoạn” được. Anh vừa định há miệng hỏi tại sao Trình Thư Nghỉ lại nói vậy thì đột nhiên có một giọng nói nũng nịu cách đó không xa vang lên “Cố Mặc Ngôn, anh ở đây làm gì thế?” Cố Mặc Ngôn quay đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói, anh nhận ra người xuất hiện lại là Trình Thu Uyển đang ngồi xe lăn. Trong lòng Cố Mặc Ngôn chợt dâng lên cảm giác bực bội, nhưng anh vẫn cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh lại: “Sao em lại tới đây?” Lúc cất tiếng hỏi, trong lòng Cố Mặc Ngôn cũng cảm thấy nghi hoặc. Anh mới bất chợt quyết định muốn đến buổi đấu giá này, cũng chưa nói với Trình Thu Uyển, tại sao cô ta lại biết anh ở đây? Hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên, tình huống như vậy đã từng xảy ra trước đây rồi. Mỗi lân anh tham gia buổi yến tiệc nào, Trình Thu Uyển đều có thể nhanh chóng biết tin chạy tới, tỏ ra cực kỳ thân mật với anh trước mặt mọi người. Chẳng lẽ trong công ty có người thông báo hành tung của anh cho Trình Thu Uyển biết bất cứ lúc nào? Nếu để anh điều tra được là ai, nhất định anh sẽ không dễ dàng tha thứ! Nghĩ đến đây, trên mặt Cố Mặc Ngôn lóe lên vẻ hung ác. Đồng thời, ánh mắt nhìn Trình Thu Uyển cũng tăng thêm vẻ dò xét, chẳng lẽ Thu Uyển thật sự mua chuộc người bên cạnh mình để theo dõi mình ư? Nhưng bây giờ tất cả sự chú ý của Trình Thu Uyển đều tập trung vào người Trình Thư Nghị, cô ta nào chú ý tới sự thay đổi trên nét mặt của Cố Mặc Ngôn khi anh nhìn cô ta. Lúc vừa mới nhìn thấy Trình Thư Nghị, Trình Thu Uyển hơi không dám tin vào mắt mình. Cô gái xinh đẹp động lòng người và cực. kỳ quyến rũ trước mặt thật sự là cái đứa xấu xí năm năm trước ư? Sao cô lại thay đổi nhiều như vậy? Năm năm qua, vì muốn giữ được Cố Mặc Ngôn mà Trình Thu Uyển đã dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc mình. Gô ta tự nhận bây giờ nhan sắc của mình càng cuốn hút hơn so với năm năm trước, nhưng giờ phút này cô ta lại không thể không thừa nhận, cho dù là về ngoại hình hay khí chất, cô gái trước mặt không hề thua kém mình một chút nào. Nghĩ đến lúc nãy Cố Mặc Ngôn đứng gần Trình Thư Nghỉ như vậy, dáng vẻ còn rất thân mật, trong lòng Trình Thu Uyển lập tức nghĩ, lần này Tô Thư Nghỉ trở về là muốn giành lấy Cố Mặc Ngôn sao? Chắc chắn là vậy rồi! Nếu không thì tại sao lại trùng hợp như thế, sao bọn họ lại gặp mặt tại buổi đấu giá này? Nhìn lễ phục trên người Tô Thư Nghị, bàn tay giấu dưới chăn lông của Trình Thu Uyển siết chặt. Không ngờ năm năm không gặp, Tô Thư Nghi đã học được cách lấy sắc dụ người rồi. Nhưng nếu cô muốn giành lấy Cố Mặc Ngôn, cô ta tuyệt đối sẽ không cho phép điều này xảy ra đâu! Trình Thu Uyển di chuyển xe lăn đến bên cạnh Cố Mặc Ngôn, cô †a kéo tay anh, nững nịu nói: “Em ở nhà một mình sắp chán chết rồi nên nghĩ đến việc ra ngoài một lúc. Vừa rồi ở trên đường tình cờ nghe nói anh ở đây tham gia buổi đấu giá, em liên muốn đi tìm anh, sau đó cùng anh về nhà.” Trình Thu Uyển cố tình nhấn mạnh hai chữ “về nhà”, hơn nữa sau khi nói xong câu đó mới nhìn sang Trình Thư Nghỉ: ‘Là cô hả Thư: Nghị, lúc nấy tôi còn không nhận ra cơ.”