Chương 766“Năm đó đôi chân của Trình Thu Uyển vì anh nên mới tàn phế, anh ở bên cô ấy suốt những năm qua là vì chăm sóc cho cô ấy, anh và cô ấy không có chút xíu quan hệ nào khác ngoài bạn bè.”Cố Mặc Ngôn vừa áp sát người vào để ngăn Trình Thư Nghỉ chạy trốn vừa vội vàng giải thích với cô.Sau khi Trình Thư Nghi nghe được những lời Cố Mặc Ngôn nói thì lập tức dừng mọi hành động, cô nhìn Cố Mặc Ngôn bằng ánh mắt nghỉ ngờ? Đôi chân tàn phế của Trình Thu Uyển có liên quan đến anh ư?Cố Mặc Ngôn thấy cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại thì nhanh chóng nhân cơ hội giải thích chuyện năm đó.“Thư Nghỉ, năm đó nhận được giấy ly hôn Trình Nam Quyền gửi đến, đồng thời lúc nghe được tin em sắp tới nước M cùng với anh ta, anh đã vội vàng muốn đi đến sân bay để níu kéo em quay về, nhưng Trình Thu Uyển cứ cản anh mãi. Trong tình huống cấp bách anh đã đẩy cô ấy một cái, không ngờ trong phút chốc không khống chế được lực, thế là đẩy thẳng cô ấy xuống cầu thang.”“Sau đó cô ấy bị thương hôn mê, anh phải đưa cô ấy đến bệnh viện trước nên mới không kịp đuổi theo em. Sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc, bác sĩ nói lúc lăn xuống cầu thang dây thần kinh ở hai chân bị thương, vì vậy có thể nửa đời sau cô ấy sẽ phải sống trên xe lăn.”“Khi đó, cô ấy không có một ai bên cạnh, lại do anh nên mới gặp n hạn ấy, thế nên lúc cô ấy yêu cầu anh ở bên cạnh cô ấy, anh vốn chẳng có lý do gì để từ chối nên chỉ đành đưa cô ấy về nhà chăm sóc thôi.”Không ngờ đẳng sau còn có chuyện như thế, Trình Thư Nghỉ hơi lung lay. Theo như những gì Cố Mặc Ngôn nói, vậy thì khi đó anh lựa chọn ở bên cạnh Trình Thu Uyển cũng có thể thông cảm được.Sau khi nhận ra được sự lung lay trong lòng mình, Trình Thư Nghi vội vàng kéo suy nghĩ đã bay xa của mình lại. Cho dù như thế thì có sao, khi đó Cố Mặc Ngôn lựa chọn ly hôn với cô, suy cho cùng vẫn là vì vị trí của cô trong lòng anh không quan trọng bằng Trình Thu Uyển.Hơn nữa, nếu như anh đã quyết định sẽ chăm sóc cho Trình Thu Uyển, suốt năm năm nay anh vẫn luôn làm như thế, vậy thì hiện tại anh còn nói muốn theo đuổi lại cô làm gì? Rốt cuộc anh có ý.gì Trình Thư Nghỉ nghĩ đến đây, cô lại bắt đầu vùng vẫy: “Vậy thì anh cứ chăm sóc cho cô ta cả đời này đi. Bây giờ anh thế này là muốn làm gì, lẽ nào anh còn muốn bắt cá hai tay sao? Cố Mặc Ngôn, tôi nói cho anh biết, anh đừng có hòng!”Hai tay Cố Mặc Ngôn nắm chặt lan can, anh không cho cô cơ hội để chạy thoát “Anh chưa bao giờ có suy nghĩ như thế! Thư Nghỉ, người anh yêu luôn là em, năm năm nay anh chăm sóc cho Thu Uyển cũng là vì anh thấy áy náy với cô ấy. Anh xin thề, anh không hề có một chút tình cảm nào ngoài tình bạn với cô ấy cả. Anh vốn định đợi đến khi Trình Thu Uyển có thể chấp nhận được sự thật hai chân của mình đã tàn phế, có thể sống độc lập được thì anh sẽ đến nước Mtìm em, nhưng anh nhận ra bây giờ anh đã không đợi được nữa rồi.”“Thư Nghi, anh yêu em, ngoài em ra, trái tim anh không thể chứa thêm một ai khác. Năm năm qua, anh nhớ em sắp phát điên rồi.Bây giờ cuối cùng anh cũng đợi được đến lúc em trở về, chúng ta về lại bên nhau được không?”Trong ấn tượng của Trình Thư Nghỉ, Cố Mặc Ngôn không biết, cũng khinh thường bày tỏ tình cảm với người khác như thế. Với tính cách kia của anh, có thể tươi cười với người ta đã là tốt lắm rồi Nhưng hôm nay cô lại nghe thấy một người không hay bày tỏ tình cảm của mình, lại hết lần này đến lần khác, gần như là thẳng thắn nói cho cô biết tình cảm của anh dành cho cô. Nói không cảm động là điều không thể nào.Hơn nữa cô cảm giác ánh mắt nóng rực của Cố Mặc Ngôn khi nhìn cô lúc này gần như là muốn làm cô tan chảy vậy. Có sỉ tình, có hối hận, có kiên định, thậm chí còn có một chút cầu xin.Cho dù là năm năm trước, khi tình cảm của hai người ngọt ngào nhất thì Cố Mặc Ngôn cũng chưa từng nhìn cô như thế, như thể muốn hòa cô vào linh hồn vậy.Tình cảm vừa sâu đậm lại phức tạp như thế đã khiến trái tim của Trình Thư Nghỉ rung động, khiến cô của lúc này không khỏi muốn giang tay ôm lấy Cố Mặc Ngôn, tựa vào lồng ngực đã từng khiến cô cảm thấy cực kỳ an tâm.