Chương 772Anh ta còn chưa dứt lời thì chợt nghe trên du thuyền đột nhiên…Đoàng!“Á áát”Tiếng súng nổ kéo theo tiếng la hét của rất nhiều người.Hai người đều giật nảy mình, không biết rốt cuộc phía trên xảy ra chuyện gì.“Nguy rồi, có thể là gặp phải cướp!” Hà Kim Minh là người phản ứng đầu tiên.Trước kia anh ta cũng từng nghe nói sẽ có cướp chuyên theo dõi các du thuyền sắp ra biển, bởi vì những người trên đó gần như đều không phú thì quý. Nhưng không ngờ hôm nay mình lại xui xẻo gặp phải như vậy!Phản ứng đầu tiên của Hà Kim Minh là muốn nhanh chóng lái ca nô rời đi, nhưng Trình Thư Nghỉ lại liều chết ngăn anh ta lại, không chịu để anh ta lái đi: “Manh Bảo còn đang trên thuyền, tôi không thể đi được! Anh để tôi lên đi.”“Bây giờ đi lên quá nguy hiểm, chúng ta phải mau chóng rời đi rồi báo cảnh sát mới được.” Hà Kim Minh giữ chặt Trình Thư Nghi đã đứng dậy định đi lên du thuyền: “Cứ mạo hiểm đi lên như vậy, chẳng những không cứu được người mà e là ngay cả tính mạng.của em cũng không giữ được!”“Nhưng tôi không thể để Manh Bảo ở đây một mình!” Lúc này trên mặt Trình Thư Nghỉ tràn ngập lo lẳng và sợ hãi: “Anh để tôi lên trước, sau đó anh lại đi báo cảnh sát.”Nghe Trình Thư Nghi nói vậy, trong lòng Hà Kim Minh hơi rối rằm, do dự có nên rời đi hay không.“Anh mau lái qua đó đi, tôi nhất định phải lên thuyền, đừng lãng phí thời gian!” Thấy Hà Kim Minh không nhúc nhích, Trình Thư Nghỉ vội thúc giục, trong giọng nói đã mang theo tiếng nức nở.Nếu bây giờ Manh Bảo đang gặp nguy hiểm thì phải làm sao bây.giờ?“Anh đi với em.” Cuối cùng Hà Kim Minh cũng đưa ra quyết định, một người đàn ông như anh ta không thể để một cô gái đi mạo hiểm một mình được.Sau khi dừng ca nô cẩn thận, hai người nhẹ chân nhẹ tay leo lên du thuyền Sau khi leo lên, quả nhiên bọn họ nhìn thấy những hành khách trên du thuyền đều đang ôm đầu ngồi xổm trong đại sảnh, phía trước còn có một người đàn ông mặt mày hốc hác đang cầm súng uy hiếp mọi người, dáng vẻ hung thần ác sát.Nhưng bởi vì góc độ, Trình Thư Nghỉ có thể thấy rõ bàn tay câm súng của người đàn ông hơi run, biểu cảm trên mặt cũng có.chút hốt hoảng lo sợ, trông không giống như bọn cướp chuyên nghiệp Hơn nữa hình như ông ta đơn độc một mình, cũng không có.đồng bọn. Chẳng qua là tất cả mọi người đều sợ súng trong tay ông ta, thế nên không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.Trình Thư Nghỉ nhìn quanh một vòng nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng Manh Bảo, trong lòng cô thoáng thở phào một hơi. Có lẽ Manh Bảo còn đang ở trong phòng, chắc là tên cướp kia cũng không phát hiện ra cậu bé.Trình Thư Nghỉ chỉ lên boong tàu với Hà Kim Minh, ra hiệu bọn họ.có thể lẻn về phòng từ trên boong tàu.Hà Kim Minh hiểu ý cô, anh ta cẩn thận đi phía ngoài để che chắn bóng dáng của Trình Thư Nghi. Hoảng sợ suốt cả đường, cuối cùng bọn họ cũng tránh được tầm mắt của tên cướp kia và đi tới phòng.