Chương 814 “Không sao đâu.” Trình Thư Nghỉ nhìn Hiểu Khiết rồi nở nụ cười: “Em không phải lo cho chị.” Trình Thư Nghỉ gõ nhẹ lên bàn ý bảo mọi người yên tĩnh, rồi cao giọng nói: “Mọi người trật tự nào, chuyện này cứ quyết như thế đi, tôi sẽ đi phỏng vấn Cố Thành Vũ. Nhưng có một số việc vãn phải nhờ mọi người giúp điều tra, kết quả điều tra rất quan trọng với cuộc phỏng vấn này.” Nghe vậy, mọi người đều tròn mắt nghỉ ngờ, việc gì cơ? Trình Thư Nghỉ nghiêm túc nói tiếp: “Trước khi phỏng vấn, chúng †a phải điều tra sâu hơn vào dự án Cố Thành Vũ đang tiến hành, xem xem có che giấu chuyện gì không thể cho mọi người biết không, như thế thì cuộc phỏng vấn của chúng ta mới càng bùng nổ và đáng xem, từ đó hấp dẫn sự chú ý của mọi người.” Nghe Trình Thư Nghỉ nói vậy, mọi người lục tục gật đầu, đúng là như vậy. Tiếp đó, mọi người lại thảo luận để quyết định mấy người phỏng vấn sau đó, rồi Trình Thư Nghỉ tuyên bố tan họp. Nhưng cô lại giữ Hiểu Khiết, chị Trịnh và mấy người khá đáng tin lại, giao việc điều tra dự án của Cố Thành Vũ cho họ, còn luôn miệng dặn dò là phải cẩn thận theo dõi. Thấy Trình Thư Nghi coi trọng cuộc phỏng vấn này đến vậy, mấy người đều thề thốt đồng ý. Trong một tuần sau đó, Trình Thư Nghỉ vấn luôn bận rộn, thậm chí còn không dành được thời gian đưa đón Manh Bảo đi học. Lúc ăn sáng Manh Bảo còn hậm hực, bảo lâu lắm rồi mẹ không chơi với cậu bé. Nghe vậy, Trình Thư Nghỉ áy náy không tả nổi, chỉ đành đau lòng ôm con trai nói bận nốt đợt này rồi cô sẽ đưa cậu bé ra ngoài chơi hai ngày. Manh Bảo cũng chỉ có thể buồn bực bĩu môi đồng ý, Trình Thư Nghỉ nhìn mà rất đau lòng. Nhưng giờ cô cũng không có cách nào khác, chuyện của Cố Thành Vũ cứ chậm chạp không có gì tiến triển, trong lòng cô rất sốt ruột, chỉ đành tăng ca để điều tra thêm. Qua thêm hai hôm nữa mà chuyện của Cố Thành Vũ vẫn không. chút dấu vết, Trình Thư Nghỉ chỉ muốn mắng chửi. Cô hoàn toàn không tin Cố Thành Vũ lại hành động sạch sẽ như thế. Nhưng tại sao điều tra mãi không ra? Ngay khi Trình Thư Nghỉ gần như muốn từ bỏ hy vọng, Hiểu Khiết lại gọi điện tới báo cho cô tin vui. Trình Thư Nghi vừa nhận điện thoại đã nghe thấy giọng nói hưng phấn của Hiểu Khiết truyền đến: “Chị Thư Nghị, có tin tốt, chuyện hồi trước chị bảo bọn em điều tra cuối cùng cũng có manh mối rồi” *Thật à!” Trình Thư Nghỉ nháy mắt cười tươi, giọng nói cũng không che giấu được niềm vui: “Tra được manh mối gì rồi? Mau gửi cho chị đi!” “Ding dong”, một lát sau, điện thoại của Trình Thư Nghỉ nảy ra thông báo nhận được một tài liệu. Trình Thư Nghỉ mở tài liệu ra rồi đọc nội dung trong đó, trong mắt cô tràn ngập kích động. Cố Thành Vũ, cuối cùng tôi cũng túm được đuôi của anh rồi, lần này tôi xem anh né chiêu kiểu gì! “Chị Thư Nghị, tuy đã tìm được manh mối nhưng bọn em vẫn chưa tìm được bằng chứng cụ thể cho việc này, nên giờ sợ là vẫn không làm gì được Cố Thành Vũ.” Nói tới đây, giọng Hiểu Khiết thất vọng thấy rõ. Tâm trạng biết người ác làm việc ác mà lại không thể nắm thóp ông ta, đúng là thất bại. “Thế phải làm sao bây giờ?” Trình Thư Nghi cũng rất sốt ruột nói: “Bây giờ các em có cách thu thập những chứng cứ liên quan không?”